Chương 752: Bà tần lưu tên anh là gì vậy?
-
Người Dấu Yêu
- Mạn Tây
- 748 chữ
- 2022-02-11 04:51:03
Đều là phụ nữ với nhau, cô ít nhiều cũng thấy đồng cảm.
Lúc này, có lẽ tiếng thở dài liên tục của cô đã thu hút sự chú ý của Tần Bách Duật, anh lái xe vào nhánh đường tắt, chậm rãi dừng ở ven đường.
Đôi mắt mông lung của Nghiên Thời Thất đang nhìn vô định bên ngoài cửa sổ xe.
Cho đến khi cằm hơi ngứa, lúc hoàn hồn thì khuôn mặt đã bị anh quay sang đối diện.
Anh tự nhiên bấm mở đèn trong xe.
Sau đó, cặp mắt sâu thẳm dừng trên mặt cô, mang theo vẻ ưu phiền,
Tâm trạng không tốt sao?
Dọc đường đi, cô thở dài rất nhiều, làm cho anh khó lòng tập trung lái xe được.
Nghiên Thời Thất khẽ chớp mắt, giơ tay lên nắm ngón tay cái của anh,
Không phải không tốt, chỉ là cảm thấy rất hụt hẫng mà thôi.
Anh dường như có thể hiểu được phần nào, một tay nâng mặt cô lên, ngón cái vuốt ve làn da cô,
Cảm thấy tiếc cho Trang Nhân sao?
Nghiên Thời Thất nhếch môi, cũng không hề giấu giếm:
Không phải vì bà ta, có lẽ là vì chú Hai và nhà họ Ôn.
Trang Nhân gây ra nhiều chuyện như vậy, xét đến cùng cũng là do bà ta bị hãm hại mới dẫn đến tâm tính mất cân bằng.
Có điều, em và Tranh Tranh đều là người bị hại.
Em thì tốt rồi, giống như Trang Nhân nói, em thật sự may mắn, ít nhất em gặp được anh.
Nhưng Tranh Tranh và chủ Hai, còn có ông nội Ôn, tất cả những gì bọn họ phải chịu đựng, vốn có thể tránh được.
Nói rồi Nghiên Thời Thất nhíu mày, cảm thấy suy nghĩ của mình rất loạn.
Cô bực bội gục đầu xuống rồi thở dài, tháo hẳn dây an toàn ra, nghiêng người dựa vào vai anh.
Trong xe yên tĩnh một lúc lâu.
Tần Bách Duật không nói nhiều, chỉ là lặng lẽ ngồi bên cạnh cô.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô, mang theo hơi ẩm, làm ấm trái tim chua xót giá lạnh của cô.
Nghiên Thời Thất không mất nhiều thời gian để ổn định cảm xúc.
Sau vài phút ngắn ngủi, cô giật mình ngẩng đầu lên, bởi vì cô nghĩ đến một chuyện.
Mắt cô lóe lên tia ranh mãnh, nhìn khuôn mặt đẹp trai bình thản của anh, hạ giọng trêu chọc:
Có phải anh cố ý sắp xếp cho Mục Nghi đi nghỉ phép không?
Tần Bách Duật khẽ nhếch môi,
Không tính là cố ý, chỉ vừa khéo mà thôi.
Nghe lời giải thích của anh, ánh mắt lanh lợi của Nghiên Thời Thất lấp lánh, cô cười cười,
Em không tin đâu, anh tư Tần nhìn xa trông rộng thể hiển nhiên là có chuẩn bị trước.
Lúc Mục Nghi nghe điện thoại là đã thấy rõ rồi.
Nghe thấy vậy, Tần Bách Duật nhướng mày lên, lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho cô, cười nói:
Nếu em muốn biết, không bằng thử gọi điện thoại hỏi cậu ta đi.
Nhìn động tác của anh, Nghiên Thời Thất nóng lòng muốn thử.
Cô đúng là có chút tò mò, rốt cuộc Mục Nghi đã làm gì ở Mỹ mà có thể khiến cho Ôn Thanh Nhứ kích động khoe khoang việc cậu ta quen anh Mục như vậy.
Nghĩ vậy nên cô không làm ra vẻ nữa, cầm lấy điện thoại của anh, thuần thục mở khóa màn hình, bấm vào danh bạ điện thoại.
Đột nhiên khóe mắt nhìn thấy gì đó, ngón tay đang lướt bỗng dừng lại, cái tên đầu tiên trong danh bạ thu hút sự chú ý của cô.
Bảo.
Một chữ rất đơn giản, lại khiến cô không khỏi rung động.
Cô nhìn đôi mắt chan chứa yêu thương của anh rồi cúi đầu xuống, dừng trên cái tên kia, bấm nhẹ vào để mở ra.
Không hề bất ngờ, số điện thoại đó chính là số điện thoại của cô.
Bấy lâu nay, cô một lòng tin tưởng anh, nên chưa từng có thói quen kiểm tra điện thoại.
Bởi vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy tên của mình trong danh bạ điện thoại của anh.
Tần Bách Duật trìu mến nhìn dáng vẻ hớn hở của cô, một tay vịn vô lăng, cả người chậm rãi đổ về phía cô, cất tiếng sâu xa nồng nàn,
Bà Tần, em lưu tên anh là gì vậy, hửm?