Chương 1178: Bị chết ngạt


Nghĩ như vậy nên Diệp Lỗi lập tức chui vào chiếc két sắt vừa được mở ra, sau đó hắn không hề nghĩ ngợi mà đóng cửa lại. Chiếc két nà8y cao một mét hai, dáng người Diệp Lỗi nhỏ gầy, ngồi xổm ở bên trong vẫn còn có không TV gian, không đến mức không thể hít thở.
Nhưng hắn lại đoán sai nhiệt độ trong phòng, rất nhanh hắn phát hiện xung quanh càng lúc càng nóng, đến cuối cùng ngay cả của 9chiếc két sắt cũng nóng lên. Đến lúc này Diệp Lỗi mới hối hận vì đã trốn ở chỗ này thì cũng đã muộn, cho dù bản lĩnh mở khóa của hắ6n có tài giỏi đến đâu, cũng không có khả năng mở chiếc két từ bên trong...

Hắn lúc này mới nhớ tới chiếc điện thoại của mìn5h, nhưng sờ trên người một lúc mới nhớ, hóa ra vừa rồi lúc mở két, hắn đã tiện tay đặt di động lên mặt bàn.
Về đến khách sạn, tôi không chờ được lập tức nằm lăn ra giường, tuy giường nơi này không thể so với ở nhà, nhưng cũng tốt hơn bệnh viện nhiều, tôi quá nhớ mùi vị chăn ấm đệm êm này.
Nghĩ tới chuyện suýt nữa mình phải nằm trên chiếc giường cứng ở phòng tạm giam, chậc chậc... Nhớ lại mà tôi vẫn còn sợ, cũng may mạnh phúc lớn mạng lớn... Viên Mục Dã đang đứng cạnh cửa sổ gọi điện cho Phó Cục trưởng Đới, thông báo kết quả kiểm tra bước đầu của thi thể. Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm, nếu không ngủ trời cũng sắp sáng, tôi liền bảo chú Lê đi về nghỉ trước. Tôi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh soi gương, lập tức chửi thầm trong lòng, kiểu tóc đẹp của tôi giờ bị cắt trông như chó gặm, chẳng còn cách nào khác, chỗ bị cạo sạch này chắc là do y tá làm lúc tối hôn mê cần cấp cứu gấp.
Tôi than nhẹ:
Ông anh đấy, to gan lắm, trong phòng mình có người chết mà cũng không biết? Còn muốn niêm phong của ba năm? Khó trách hồn ma đó không đi đâu được...

Triệu Sĩ Kiệt nghe thể, sắc mặt lập tức biến thành màu xanh xám, ông ta bị dọa đến mức nói chuyện cũng lắp bắp:
Cái gì... Cái gì? Không thể nào? Nhà của tôi rõ ràng trống không, làm sao lại có người chết cháy ở bên trong được?

Trong một khoảnh khắc... Diệp Lỗi hoàn toàn tuyệt vọng, hắn bị nhốt ở trong một không gian chật hẹp nhiệt độ cao, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay, cho đến tận lúc bị chết ngạt ở bên trong. Đến khi tôi tỉnh lại từ trí nhớ tàn hồn của Diệp Lỗi, tôi thấy Đinh Nhất và Viên Mục Dã đang cố nén cười nhìn mình. Đặc biệt là Viên Mục Dã, ánh mắt cậu rất quái lạ để chiếc điện thoại di động xuống, tôi thầm nghĩ không phải thằng cha này vừa chụp lại dáng vẻ hiện giờ của tôi đấy chứ? Vậy tôi nhất định sẽ tuyệt giao với cậu ta!
Cậu vừa dùng di động làm gì đấy?
Tôi bỏ thứ ở trên ngón tay xuống và liếc xéo Viên Mục Dã. Viên Mục Dã ngượng ngùng như bị bắt gian, cậu ta cười nói:
Anh Kiện vừa hỏi tình hình anh thế nào, thế là tôi bèn chụp một tấm ảnh gửi cho anh ấy.

Khóe miệng tôi nhẹ co giật, tôi tức giận nói:
Cậu chụp một bức ảnh tôi với thi thể gửi cho Bạch Kiện rồi à?
Viên Mục Dã ra vẻ vô tội trả lời:
Đương nhiên tôi chỉ chụp cận cảnh anh thôi...

Trong lúc tôi cố nén không đi lên đá cậu ta một phát, tôi nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, không cần quay đầu tôi cũng biết pháp y đã đến, tôi lập tức đứng dậy nói với Viện Mục Dã:
Nơi này không còn gì đáng xem, chúng ta về khách sạn trước rồi nói!

Khi chúng tôi đi xuống dưới, thấy một chiếc xe màu đen đang dừng ở trước cửa tòa nhà, Triệu Sĩ Kiệt buồn bực dựa vào xe hút thuốc. Thấy chúng tôi xuống bèn vội vàng chạy tới:
Cao nhân? Cao nhân! Nhà của tôi có vấn đề gì vậy? Sao vừa rồi tôi thấy có mấy cảnh sát đi lên đó?

Tôi cảm thấy hơi mệt, không có tâm tình giải thích cho ông ta, tôi bèn nói nhanh:
Ông chờ ở đây, tình huống cụ thể sẽ có cảnh sát giải thích.
Nói xong tôi xoay người lấy một chiếc danh thiếp của chú Lê đưa ông ta:
Chờ bến cảnh sát điều tra xong xuôi, đến lúc đó ông gọi theo số này. Chúng tôi nhất định sẽ đến xử lý thứ trong phòng giúp ông.

Vì hù dọa Triệu Sĩ Kiệt, lúc tôi nói đến thứ trong phòng, còn cố ý hạ giọng, quả nhiên ông ta bị dọa đứng yên tại chỗ. Sau đó tôi cũng không nói thêm gì nữa, mà đi cùng với mấy người chú Lê về khách sạn.
Mấy ngày nay tôi vẫn luôn lo lắng chuyện của vụ án nên không hề quan tâm đầu mình trông có đẹp hay không, nhưng bây giờ có thể thả lỏng rồi thì thấy thế nào cũng không vừa mắt. Nhưng cũng chẳng còn cách nào, giờ tôi đã thành tên trọc, có sửa cũng không ra được kiểu tóc nào đẹp cả, may mà chú Lê và Đinh Nhất còn có lòng tốt, ban ngày lúc ở trong phòng bệnh nhìn thấy tối mà không trêu chọc kiểu tóc này. Thể là khi tôi ra khỏi phòng vệ sinh, đang định tìm vài từ tốt đẹp để khen Đinh Nhất, lại nghe được anh ta nói một câu:
Tên trọc như cậu mà ở trong phòng vệ sinh soi gương lâu thể làm gì? Không thấy buồn ngủ à?


Lời khen vừa định ra khỏi miệng lập tức bị tôi nuốt trở vào, tôi tức giận nói:
Anh thì biết cái gì, loại kiểu đầu này mới làm tôn lên góc cạnh khuôn mặt! Còn nữa, trọc đâu mà trọc, đây là đầu đinh hiểu không?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.