Chương 1179: Lời nhắn không tưởng tượng nổi
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1351 chữ
- 2022-02-08 08:29:17
Viên Mục Dã nói tiếp lời của tôi:
Thế là sau khi hắn chết oán khí vẫn bám vào đường dây điện thoại không kết nối được đó... Cho đến8 khi đường dây được khai thông một lần nữa.
Tôi lập tức búng tay một cái:
Sự tình chính là như vậy! Hiện giờ cảnh sát cũn3g tìm được thi thể của Diệp Lỗi rồi, chắc hắn ta sẽ không tiếp tục gọi điện thoại báo cháy vào mỗi nửa đêm nữa chứ?
Viên Mục Dã ch9ậm rãi nói:
Vậy phải xem tối hôm nay điện thoại của đội cứu hỏa có đổ chuông hay không...
Hôm nay?
Tôi ngẩng đầu nhìn b6ên ngoài cửa sổ, trời đã sáng... Sau đó mọi người tự về phòng mình vùi đầu ngủ, đặc biệt là tôi, không biết có phải do đầu bị thươn5g nên để lại di chứng gì đó hay không mà hiện giờ mỗi lần tôi đi ngủ đều vô cùng yên lặng, ngủ thẳng một mạch đến tận tối. Theo mô tả của Đinh Nhất thì là:
Bây giờ cậu ngủ ngay đến cả tiếng ngày cũng không có, nếu không lắng nghe, còn tưởng cậu không hô hấp nữa cơ?!
Trong lòng tôi có cảm giác nặng nề, đây cũng không phải hiện tượng tốt... Nhưng trong lúc nhất thời cũng không nói ra được không tốt ở chỗ nào. Hiện giờ vụ án của tôi vẫn chưa được giải quyết dứt điểm, cho nên người đang được tại ngoại chờ xét xử như tôi không được rời khỏi địa phương. Cũng may có Viên Mục Dã đứng ra đảm bảo, không đến mức mỗi ngày phải đến cục công an trình diện.
Ăn cơm tối xong, mấy người chúng tôi buồn chán chờ ở phòng khách của khách sạn, thử xem hôm nay đội cứu hỏa có nhận được điện thoại báo cháy nữa hay không. Thật ra trong lòng tôi vẫn hơi thấp thỏm, vì chẳng ai có thể cam đoan chuyện của Diệp Lỗi đã được giải quyết dứt điểm hay chưa?
Không có việc gì làm trong lúc chờ đợi, tôi đành nghịch điện thoại, Đinh Nhất ở bên cạnh nhắm mắt không nói gì, không biết anh ta đang ngủ hay thức. Chú Lê sáng sớm hôm nay đã được Triệu Sĩ Kiệt mời đi giúp ông ta bố trí lại phong thủy trong nhà. Tôi xem Weibo một lúc thì chán, tôi sờ lên người, xác định quyển sách hiến pháp vẫn còn ở đó, thế là tôi tiện tay lấy ra, xem thử có nên viết thêm gì lên đó hay không?
Ai ngờ khi mở tờ thứ nhất ra, lòng tôi đột nhiên giật mình, ngay bên dưới đoạn nhắn nhủ do tôi viết, đột ngột có thêm một dòng chữ:
Chuyện mày biết tao cũng biết!
Trong nháy mắt, cảm giác lạnh ngắt từ xương sống của tôi trào lên, từ từ trải khắp toàn thân tôi, đúng thật là lạnh từ đầu đến chân! Hắn ra ngoài lúc nào? Vì sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào cả? Cảm giác sợ hãi trong lòng làm toàn bộ cơ thể tôi cứng ngắc, trong đầu không ngừng nhớ lại tất cả mọi chuyện từ khi tôi viết những dòng này, nhưng không thể nhớ nổi lúc nào tôi cảm thấy đầu óc mơ hồ, chẳng lẽ là... Lúc ngủ?
Đinh Nhất đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh chợt mở mắt nhìn về phía tôi hỏi:
Sao thế? Có gì không đúng à?
Sắc mặt tôi tái nhợt đưa quyển sách cho anh ta, Đinh Nhất nhìn một lúc, ánh mắt lập tức tối sầm:
Cậu viết nó lúc nào?
Tôi ngồi lăn ra ghế với vẻ mặt bi thương:
Ở hai ngày trước khi xuất viện, lúc đầu tôi nghĩ cứ mang theo quyển sách nhỏ này, nhỡ đâu tên kia chạy ra còn có thể trao đổi qua với hắn...
Nhưng cậu lại không ngờ rằng, hắn có thể thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện lần nữa...
Đinh Nhất nói với sắc mặt âm u. Tôi vội chạy tới trước gương trong phòng vệ sinh, nhìn thẳng vào trong kính, muốn nhìn ra chút đầu mối, càng muốn xem tôi vẫn còn là tôi không? Không phải tôi nhát gan tự dọa chính mình, trước đó mỗi lần hắn xuất hiện đều phải cần có cơ hội, đó là thừa dịp những lúc tôi bất tỉnh đi ra chiếm đoạt quyền điều khiển thân thể tôi. Nhưng lần này lại không giống, bởi vì ở trong trí nhớ của tôi, ngoại trừ lúc ngủ ra, tôi không hề xuất hiện tình huống bất tỉnh nào... Chẳng lẽ hắn có thể tranh thủ ra ngoài lúc tôi đang ngủ? Đinh Nhất thấy tôi cứ đứng nhìn chằm chằm gương như kẻ đần thì lôi tôi ra khỏi phòng vệ sinh rồi bảo:
Đừng nhìn nữa, tối nay cậu cứ ngủ bình thường, tôi sẽ ở bên cạnh canh chừng... Có lẽ đây chỉ là một lần ngẫu nhiên thì sao?
Tôi gật đầu, sau đó vội vã quay lại giường, nhưng tôi đã ngủ cả ngày hôm nay, giờ lại biết xảy ra chuyện như thế, làm sao còn có thể ngủ nổi? Nhưng không ngủ được vẫn phải ngủ, tôi nhất định phải làm rõ tên kia có thừa dịp ở thời điểm tối ngủ mà chui ra hay không... Tôi nằm trên giường và ép mình phải ngủ. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhưng đầu óc tôi vẫn rất tỉnh táo, chẳng có tí buồn ngủ nào cả. Đến tận khi điện thoại của tôi bỗng nhiên đổ chuông, tôi giật mình ngồi dậy, hóa ra là Viên Mục Dã gọi tới, cậu ta nói rằng, bên đội cứu hỏa vừa thông báo, hôm nay không tiếp tục nhận được điện thoại báo cháy nữa. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có một tin tức tốt, xem ra tôi không cần lo lắng chuyện này nữa, sau này chỉ cần lo đến mấy tên đang gãy tay gãy chân nằm trong bệnh viện nữa thôi... Trong lòng suy nghĩ mấy chuyện vớ vẩn, không biết tôi lăn qua lăn lại trên giường đến mấy giờ, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi. Tuy tôi ngủ, nhưng không yên giấc, liên tục gặp ác mộng. Tỉnh lại sau giấc ngủ, bên ngoài trời đã sáng choang, tôi đưa tay ra bóp trán cho mình tỉnh táo một chút. Khi tôi lăn được từ trên giường xuống thì thấy một đôi mắt thâm đen của Đinh Nhất đang nhìn chòng chọc vào mình, tôi sợ quá lập tức hét to: Tôi giật mình nói:
Ối mẹ ơi! Chẳng lẽ anh thật sự không ngủ tý nào?
Đinh Nhất thấy tôi tỉnh liền sầm mặt vẫy tay với tôi:
Cậu qua đây...
Tôi không hiểu gì bèn xuống giường đi tới, kết quả là Đinh Nhất vung tay tát tôi một cái. Tự nhiên bị đánh làm tôi sững sờ, đứng hình một lúc mới tức giận nói:
Anh đánh tôi làm gì?
Thấy tôi phản ứng như vậy, cơ thể Đinh Nhất buông lỏng, sau đó ung dung nói:
Cậu xong đời rồi!
Trong lòng tôi trầm xuống:
Xong đời nghĩa là thế nào? Anh có ý gì? Anh nói rõ ràng ra xem nào...
Ai ngờ Đinh Nhất đột nhiên nhếch môi cười xấu xa rồi nói:
Xem cậu bị dọa kìa, đêm hôm qua cậu chẳng có cái rắm gì hết, ngủ say như lợn chết vậy...
Tôi nghe thể thì quay lại với cái gối đầu giường ném cho anh ta một phát:
Có phải anh muốn ăn đòn không? Sáng sớm ra đã dọa tối sợ gần chết!
Đinh Nhất đứng dậy khỏi ghế salon hoạt động bả vai một chút rồi nói:
Tôi ngủ một lát, có gì thì gọi tôi, đừng chạy đi đâu một mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.