Chương 1313: Kết thúc có hậu
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1270 chữ
- 2022-02-09 03:58:22
Cuối cùng Vương Tuy Hinh lấy dũng khí thật lớn mới hỏi được một câu:
Bà... Rốt cuộc bà muốn tôi giúp làm gì?
M8ột âm thanh hư ảo truyền từ cửa sổ nhẹ nhàng tới:
Album... ảnh, album... ảnh
Lúc này chồng Vương Tuy Hinh nghe thấy t3iếng vợ thì tỉnh dậy, sau đó anh ta đứng dậy gọi vợ một tiếng:
Tiểu Hinh?
Vương Tuy Hinh nghe thấy giọng chồn9g theo bản năng nhìn lại một cái, nhưng khi chị ta quay lại phía cửa sổ thì cái bóng đen lúc trước đã biến mất.
Album 6ảnh? Là ý gì? Chị chắc không nghe lầm chứ?
Tôi hỏi đầy nghi ngờ. Vương Tuy Hinh lắc đầu, khẳng định:
Không đâu, bởi v5ì bà ta nói hai lần liền, hơn nữa bây giờ nghĩ lại, tôi thấy ở trong mộng, trong tay bà ta có cầm một quyển sổ bìa xanh nhạt, chắc là một album ảnh.
Chị ta nói vậy, ngược lại nhắc nhở tôi, tôi nhớ lúc phá chiếc hộp thiếc trong nhà Trần Hải Vân, không phải là có một album ảnh có bìa màu xanh nhạt hay sao? Nghĩ tới đây tôi vội vàng nhìn về phía chú Lê và nói:
Album ảnh nhà Trần Hải Vân!
Sau đó ba người chúng tôi lập tức chạy tới nhà Trần Hải Vân, lúc chúng tôi đến, cả nhà họ đã ngủ rồi, anh ta thấy chúng tôi đến vào giờ này thì biết chắc hẳn là có chuyện, vì thế lập tức mở cửa mời chúng tôi vào, anh ta nói:
Sao vậy? Có phải có tin tức của mẹ tôi không?
Tôi vừa nghe vậy thì biết, chuyện ở thôn họ Tiền thì ra còn chưa truyền tin tới. Làm sao hiệu suất làm việc của cảnh sát ở đó lại thấy vậy chứ? Thi thể cũng đã tìm được, vật phẩm tùy thân cũng có, tại sao lại không chắc chắn được thân phận của người chết?
Nhưng vào lúc này, chúng tôi không nên trực tiếp nói với anh ta rằng:
Đã tìm được thi thể mẹ anh rồi, anh cứ ở nhà chờ cảnh sát liên lạc với anh đi?
Cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là cứ phải xử lý chuyện hôm nay trước, vì vậy tôi vội vàng nói với anh ta:
Mau đem album ảnh màu xanh của mẹ anh lấy ra đây!
Mặc dù Trần Hải Vân không hiểu chuyện gì cả, nhưng cuối cùng vẫn lấy từ gầm giường ra đưa cho chúng tôi. Tôi nhận lấy album ảnh, cẩn thận quan sát, không biết phía trên này có huyền cơ gì mà làm Hoàng Nguyệt Phân phải cần sự giúp đỡ của Vương Tuy Hinh?
Nghĩ tới đây, tôi quay sang hỏi Trần Hải Vân:
Trong album ảnh này, trừ những bức ảnh ra còn có gì khác không?
Trần Hải Vân nghe xong mặt mờ mịt, nói:
Không có... Chỉ là một album ảnh bình thường thôi, thỉnh thoảng tôi lại lấy ra xem một lần, nếu có kẹp gì bên trong chắc chắn tôi đã biết!
Tôi nghe vậy thì gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ, album ảnh này chắc chắn có ý nghĩa đặc biệt với Hoàng Nguyệt Phân, mà không đơn giản chỉ là một album ảnh cũ của họ như thế.
Sau đó tôi nhẹ nhàng sờ độ dày của mỗi tranh ảnh, đột nhiên phát hiện trong đó có một trang dường như hơi khác, hơi dày hơn một chút, nếu không cảm nhận cẩn thận, thật khó mà có thể phát hiện.
Vì vậy tôi vội vàng lấy hai tấm ảnh ở trang ảnh kia ra, lúc tách hai tấm ảnh ra, một tờ giấy mỏng rơi ra từ đó. Nhìn tờ giấy cũng không phải là một tờ giấy thông thường, tôi cầm lên xem thử, hóa ra nó là một phiếu gửi tiền của ngân hàng...
Thì ra thứ mà sau khi chết Hoàng Nguyệt Phân vẫn luôn nhớ tới chính là tờ giấy gửi tiền này, năm đó bà ta đã gửi năm chục nghìn vào ngân hàng. Lúc trước bà ta vẫn luôn bám theo Vương Tuy Hinh, là muốn thông qua Vương Tuy Hinh để cho con trai bà ta biết từ biên lai gửi tiền này. Thi thể bà ta được chôn ở thôn họ Tiền, nên bà ta chỉ có thể dựa vào việc ở lại ám
nơi bị sát hại
này bằng chấp niệm của mình, làm cho Vương Tuy Hinh liên tục mơ thấy chút ít ký ức của bà ta, còn những chuyện khác bà ta không có năng lực làm được.
Cũng may là hai ngày trước chúng tôi tìm được thi thể của Hoàng Nguyệt Phân, nên sau đó bà ta mới có thể biểu đạt càng nhiều ý hơn với Vương Tuy Hinh trong mộng, thậm chí có thể trực tiếp mặt đối mặt nói cho Vương Tuy Hinh một ít chuyện...
Nhưng Hoàng Nguyệt Phân dẫu sao cũng đã làm du hồn mười mấy năm, bà ta không thể nào biểu đạt rõ ý muốn của mình, cho nên chỉ có thể nói với Vương Tuy Hinh hai chữ quan trọng, đó chính là
album ảnh
.
Khi Trần Hải Vân thấy tờ gửi tiền của ngân hàng này, ánh mắt lập tức đong đầy nước mắt, anh ta khó mà tưởng tượng được mười sáu năm trước, người mẹ bệnh tật của mình đã góp nhặt từng đồng như thế nào để có được năm chục nghìn này! Thật ra thì không cần tưởng tượng cũng biết Hoàng Nguyệt Phân dành dụm số tiền này không dễ dàng gì, hồi đó tiền lương mới có mấy trăm đồng một tháng, mà bà ta lại là người phụ nữ mắc bệnh ung thư, muốn để dành được số tiền thế này đâu có dễ?
Bây giờ tôi cũng hiểu rõ vì sao năm đó Hoàng Nguyệt Phân nhất định phải có được một tấm bằng trước khi về hưu khi tuổi tác đã lớn như vậy, bởi vì bà ta muốn có thêm nhiều tiền tích cóp cho con trai, đến lúc mà bà ta không còn ở đó nữa, có thể để lại cho con mình một khoản tiền, có thể bảo đảm tốt cuộc sống hằng ngày cho nó.
Trần Hải Vân bây giờ mới biết mẹ dành cho mình nhiều tình yêu đến như vậy, không phải bạc bẽo như anh ta vẫn nghĩ lúc đầu... Mặc dù Hoàng Nguyệt Phân không thể ở bên cạnh con trai, chăm sóc nó lớn khôn, nhưng bà ta đã đem hết tất cả mọi thứ của mình để lại cho anh ta.
Đồng thời anh ta cũng tin tưởng, mặc dù từ nhỏ, Trần Hải Vân không có người cha yêu thương mình, nhưng tình yêu của mẹ dành cho anh ta cũng sẽ luôn theo cùng anh ta đến suốt quãng đời còn lại. Trong cuộc sống dù sao cũng có chút ấm áp để chống đỡ, nếu không thì cho dù có sống trong sung túc, đầy đủ thì trong lòng cũng trống rỗng. Mấy ngày sau chúng tôi nhận được điện thoại của Trần Hải Vân, nói là cảnh sát Thương Châu đã liên lạc với anh ta, bảo anh ta lập tức lên đường làm xét nghiệm ADN, bởi vì bọn họ đã phát hiện một bộ hài cốt của phụ nữ, nghi ngờ là người mẹ đã mất tích mười sáu năm của Trần Hải Vân.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.