Chương 1314: Trái ôm phải ấp
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1281 chữ
- 2022-02-09 03:58:20
Thật ra đã một khoảng thời gian rồi tôi không uống rượu, nhưng bởi vì hôm nay tôi thực sự rất vui, có cảm giác sống sót sau 8tai nạn, lại có thể kiếm nhiều tiền, vì vậy tôi uống cùng chú Lê mấy ly rượu trắng.
Lúc trở về nhà hơi có cảm giác 3say, nhưng không nghiêm trọng lắm, hơn nữa dọc theo đường đi tôi vẫn trò chuyện cùng Đinh nhất... Ai ngờ ngay lúc chúng tôi9 cùng vào thang máy để lên lầu, tôi lại cảm thấy không đúng lắm! Bởi vì tôi phát hiện mình bắt đầu dần dần không rõ Đinh Nh6ất nói cái gì, giọng nói của anh ta như là cách một cái lồng thủy tinh truyền tới vậy.
Mặc dù lúc ấy tôi muốn gọi Đ5inh Nhất, nhưng rất nhanh tôi phát hiện anh ta không nghe được tôi đang gọi, còn tự mình đi trước chuẩn bị dùng chìa khóa mở cửa... Nhưng ngay khi trong nháy mắt cửa phòng mở ra, Kim Bảo đang nằm sấp ở cửa cho chúng tôi đột nhiên hướng về phía tôi sủa điên cuồng, lúc này mới làm cho Đinh Nhất cảnh giác hơn, anh ta quay đầu lại nhìn về phía tôi.
Nhưng tôi hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, bởi vì ý thức của tôi dần dần bắt đầu mơ hồ, cho đến khi Đinh Nhất hoàn toàn biến mất trước mắt tôi... Sau đó tôi ngủ luôn, chẳng biết cái gì nữa.
Sau khi tỉnh dậy, tôi thấy trên mặt Đinh Nhất có một vài vết bầm, trong lòng tôi căng thẳng, vội hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì? Đinh Nhất lạnh mắt nhìn về phía tôi, qua một lúc lâu mới như trút được gánh nặng, anh ta nói với tôi:
Cậu xem đây là đâu?
Tôi nghe mà mờ mịt nhìn xung quanh, nhất thời trong lòng tôi giật mình, chuyện gì vậy. Tôi với Đinh Nhất sao lại chạy đến trại giam? Ai là người bị giam giữ? Loại chuyện này làm sao lại có thể xảy ra với tôi chứ? Từ trước đến nay, tôi đều đến nơi này với vai trò cố vấn đặc biệt, nên trăm phần trăm sẽ có được ưu đãi, làm sao mà hôm nay lại ngồi ở trong song sắt thế này?
Tôi
rất thích chí, đi dọc đường đi rồi dừng lại một chút, lúc tâm tình tốt còn huýt sáo... Ai ngờ ngay lúc
tôi
đi ngang qua quán rượu, không nghĩ ngợi gì lại đi vào. Bình thường tôi rất ít khi đến những nơi như thế này, đặc biệt là sau đêm
tôi
đi vào cái chỗ
Đếm bất tận
kia, nên có đánh chết tôi thì tôi cũng không vào. Tôi cũng đâu phải quý ông, nên đầu có thể chi tiêu mức đặc biệt cao như the!
Thật ra thì thu nhập giống tôi cũng có thể miễn cưỡng coi như là thuộc giai cấp trung lưu, nhưng tôi bây giờ không thể trả nổi tiền vào
Đêm bất tận
để tiêu xài. Tôi nhớ có một lần, có vị khách hàng lớn của chú Lê mời chúng tôi vào khu vực khách VIP của nơi đó ngồi một lúc, kết quả là khi tôi thấy menu đồ uống, chỉ một chai bia nhập khẩu thôi cũng đã 188 tệ, giá rượu vang đỏ còn khủng khiếp hơn, tất cả đều là Lafite, Petrus, Chateau Ausone các loại... Nếu tới chỗ này tiêu xài một đêm, chắc tôi phải hộc máu tại chỗ mà mất mạng!
Tôi nhìn lại những vết máu đọng trên mặt Đinh Nhất, có một loại dự cảm xấu từ từ dâng lên trong lòng tôi, bởi vì tôi tham hai ly rượu, cho nên để tên kia chạy ra ngoài ư? Tôi thấp thỏm hỏi:
Vết thương trên mặt anh... không phải là do tôi đánh đấy chứ?
Đinh Nhất nghe tôi nói vậy thì dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ vào vết máu đọng nơi khóe miệng, sau đó làm như không có vấn đề gì mà nói:
Cũng không phải thế, nhưng cậu cũng không khá hơn chút nào đâu!
Đinh Nhất gật đầu, tiếp đó anh ta ngửa người tựa vào tường rồi nói:
Tối ngày hôm qua, vừa mới về đến nhà, tên kia liền đi ra... Sau đó hắn nói muốn đi ra ngoài một chút, tôi cũng theo hắn ra ngoài, sau đó vì nguyên nhân khó mà nói rõ, chúng tôi bị vây đánh, lại sau đó chúng tôi bị giam vào đây...
Tôi nghe Đinh Nhất nói một loạt
sau đó, sau đó, lại sau đó
, ngược lại càng thấy loạn, tôi vội vàng truy hỏi anh ta xem đã xảy ra chuyện gì, sao đang yên đang lành lại đánh nhau? Sau đó Đinh Nhất kể hết chuyện hoang đường đã phát sinh cho tôi nghe, sau khi nghe xong, tôi thấy đây đúng là chuyện dở khóc dở cười!
Thật ra thì sau khi chúng tôi ra khỏi thang máy, tôi đã bắt đầu xảy ra vấn đề, chẳng qua là Đinh Nhất luôn không phát hiện ra, cho đến khi anh ta mở cửa chuẩn bị vào nhà, mới bị Kim Bảo luôn nhạy cảm phát hiện ra có chuyện không đúng, nó hướng về phía tôi mà sủa liên tục.
Đinh Nhất lúc ấy lập tức cảnh giác nhìn về phía tôi, kết quả tôi rất lạnh nhạt nhìn anh ta và nói:
Đừng khẩn trương, tạo chỉ đi ra ngoài hoạt động một chút thôi, mấy ngày nay thực sự làm tao nhịn gần chết.
Đinh Nhất vừa thấy tôi nói xong xoay người rời đi, thì cũng chỉ đành theo sau, bởi vì anh ta thực sự sợ bây giờ
tôi
sẽ ra ngoài gây họa. Sau đó anh ta với
tôi
cùng nhau đi bộ ra khỏi khu nhà, lúc đó chúng tôi gặp mấy người quen ở trong khu chào hỏi
tôi
,
tôi
cũng tươi cười đáp lại, nếu không phải Đinh Nhất rất hiểu tôi, thì căn bản không ai có thể nhìn ra
tôi
không phải là tôi nữa.
Tôi nghe mà bán tín bán nghi đưa tay sờ mặt mình, nhưng vừa chạm vào thì cảm thấy đau đớn vô cùng, chắc nó cũng xanh tím đầy mặt.
Đây... đây là chuyện gì xảy ra vậy?
Tôi lắp bắp. Đinh Nhất thở dài, sau đó cười, nói:
Cậu thực sự không nhớ cái gì hết à?
Tôi nóng nảy:
Anh nói nhảm cái gì vậy? Nhớ thì tôi còn hỏi anh làm gì? Có phải cái tên kia lại ra không?
Nhưng chuyện tôi không ngờ tới là, ấy thế mà tôi lại có cơ hội vào
Đêm bất tận
để hoang phí một lần, chẳng những tôi gọi những loại rượu đắt nhất, mà còn muốn gọi hai
phục vụ viên
ngồi với mình nữa. Lúc ấy tôi nghe Đinh Nhất nói vậy mà trong lòng cảm thấy nhức nhối... Đây là cái quái gì vậy? Thật may tối nay tôi vào đánh hội đồng, mà không phải là vào để mua bán dâm. Nếu không đến lúc Bạch Kiện tìm đến, tôi thật không biết nên để mặt mũi vào đầu nữa.
Nhưng sau đó tôi cũng biết, nguyên nhân dẫn đến đánh hội đồng cũng không khá hơn chút nào! Là vì cùng tranh cướp một người đẹp
bồi rượu
với phòng bao bên cạnh, nên lúc đó tôi mới ra tay, hơn nữa tôi còn là người ra tay trước...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.