Chương 1597: Sự kiện nổ bom


Bạch Kiện lúc này đang cắn hạt dưa uống nước trà, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt hài lòng, nói:
Chà, gần đây có phải có tâm sự không? Sao trông cậu gầy đ8i thể?

Tôi nghe thế bèn sờ lên mặt và nói:
Đâu có! Ngày nào tôi cũng ăn được ngủ được, sao có thể gây chứ?
Lúc này Đinh Nhất trầm giọng nói3:
Đúng là gầy một chút...
Viên Mục Dã trêu chọc tôi:
Chắc do giúp tôi nên mệt quá hả? Vậy hôm nay tôi phải bồi bổ cho anh mới được...
Tôi nghe xo9ng cười khẽ, bảo:
Nhất định rồi, mấy người chúng ta hôm nay phải uống hết mình...
Bạch Kiện và Viên Mục Dã nghe thể đều sững sờ, bởi vì lúc trước b6ọn họ đều biết tôi không thể uống rượu, tại sao hôm nay lại phá giới?
Tôi nghe xong lập tức hiểu tại sao tập đoàn Thái Long lại cố chấp với kế hoạch
Siêu chiến sĩ
đến thể... Thật ra điều bọn họ muốn nhất không phải là thống trị thế giới mà chỉ là kéo dài tuổi thọ.
Nhưng sinh lão bệnh tử là điều bình thường của con người, làm sao muốn thay đổi thì có thể thay đổi? Một khi làm trái với tự nhiên thì nhất định sẽ phải trả giá.

Vậy ông chủ phía sau tập đoàn này thì sao?
Tôi tiếp tục truy hỏi.

Chết rồi...
Lần này Bạch Kiện trả lời rất dứt khoát.
Tôi nghe anh ta nói mà cười khổ, bảo:
Thật ra tôi hiểu rõ những điều này, nhưng chỉ là không cam lòng... Anh nói xem tôi giúp người khác tìm thi thể nhiều năm như thế, vậy mà chỉ có thi thể của cô ta là không tìm được.

Bạch Kiện nghe thể liên tục vỗ vai tôi và nói:
Được, tôi có người bạn vừa vặn làm trong tổ chuyên án, để tôi bảo anh ta hỏi thăm giúp cậu một chút. Nếu như, tôi nói là nếu như... Hàn Cẩn còn sống và đồng thời có liên lạc với thành viên của tập đoàn Thái Long, vậy thì anh ta nhất định có thể hỏi thăm giúp cậu.

Lúc này tôi nói với vẻ bí ẩn:
Thời gian trước tôi gặp được một cao thủ5 uống rượu, anh ta đã nói cho tôi một bí mật để uống ngàn chén không say, hay là hôm nay mấy anh em giúp tôi thử một chút?
Bạch Kiện nghe xong không tin bảo:
Thử thì thử! Khả năng uống rượu của cậu thế nào chẳng lẽ anh còn không biết? Anh thật sự không tin có bí mật gì mà giúp uống ngàn chén không say.

Tôi nghe xong cười gian, nói:
Nếu uống với tôi mà gục rồi về bị vợ bắt quỳ thì tôi cũng mặc kệ đấy!


Chết? Chết như thế nào?
Tôi hơi giật mình.
Sau đó Bạch Kiện kể với tôi, ông chủ của tập đoàn đó là một người Đức, lúc bị bắt ông ta đang được điều trị tại một bệnh viện tư nhân. Người này thật ra bị bệnh rất nguy kịch và đang dùng dụng cụ ở đó để duy trì sinh mệnh.
Nghĩ tới đây, tôi liền hỏi Bạch Kiện:
Trong số những thành viên bị bắt có người phụ nữ nào tên Hàn Cẩn không?

Bạch kiện nghe xong hơi kinh ngạc hỏi:
Cậu vẫn đang tìm cô ta à?
Tôi gật đầu nói:
Ừ, nhưng vẫn không có tin tức gì...
Bạch Kiến thở dài:
Người anh em, nghe anh khuyên một câu, với tình huống của bạn cậu... Khả năng may mắn còn sống là số không, cậu nên nghĩ thoáng một chút đi.

Tôi nghe xong liền nâng chén rượu lên và nói:
Cám ơn ông anh, uống trước đã rồi nói!
. Đến lúc trời tối thì Bạch Kiện và Viện Mục Dã đều đã bị tôi chuốc say, Tiểu Viên còn khá... Cậu ta chỉ sống một mình, nên trở về cũng không có người la mắng. Còn tình huống của Bạch Kiện thì hơi đáng lo, ai bảo anh ta là người đã có gia đình rồi?
Nhìn qua ngoại trừ tôi và Đinh Nhất ra thì những người khác đều say rối tinh rối mù, trong tim tôi đột nhiên có một cảm giác không chân thực... Có lẽ đây mới là cuộc sống mà tôi nên có.
Sau đó nhân viên phục vụ mang mấy chén rượu trắng cho chúng tôi, tôi nhìn qua đều là 52 độ, nghĩ thầm hôm nay nếu không cho hai người này bò xuống gầm bàn thì tôi không phải họ Trương! Ban đầu Bạch Kiện còn tưởng tôi đang khoác lác, nhưng khi uống vài chén vào bụng xong, anh ta phát hiện trình độ uống rượu của tôi đúng là tăng lên thật...
Trong bữa ăn tôi hỏi Bạch Kiện về chuyện của tập đoàn Thái Long, lần trước sau khi người của cơ quan an ninh cầm chiếc USB tôi đưa cho bọn họ xong thì có chuyện gì phát sinh không? Bạch Kiện thấy tôi hỏi cái này liền nói với giọng ngà ngà say:
Nghe nói bọn họ hợp tác với cảnh sát hình sự quốc tế rồi khui ra vài công ty có quan hệ với tập đoàn Thái Long... Ngay cả trong nước chúng ta cũng có.

Vậy bây giờ coi như tập đoàn Thái Long đã bị nhỏ tận gốc rồi hả?
Tôi hỏi. Bạch Kiện suy nghĩ rồi nói:
Có thể tính là như vậy! Những tổ chức tội phạm này có lịch sử lâu đời, có thể nói là cây to mà rễ sâu, kể cả hiện giờ có vài quốc gia liên kết để chèn ép cũng nhất định có cá lọt lưới... Nhưng đó cũng chỉ là vài con tôm tép nhỏ, có chạy trốn cũng chẳng gây được sóng gió gì.

Tối hôm đó Chú Lê có việc đột xuất nên không đến, nếu không chắc cũng phải uống đến gục. Sau khi mấy người chúng tôi đưa lão Bạch về nhà xong thì không biết phải sắp xếp Viên Mục Dã thể nào, cái tên này trên đường đã phải dừng xe nên đến ba lần. Cuối cùng không còn cách nào, chúng tôi đành chở cậu ta đến nhà Chú Lê và để Viên Mục Dã ngủ cùng phòng với Đàm Lỗi.

Vậy mà khi chúng tôi tới nơi lại phát hiện Chú Lê không có nhà, tôi nhìn thoáng qua đồng hồ thấy đã quá 12 giờ đêm, ông già này có thể đi chỗ nào chứ? Trước đó chú nói có bữa tiệc nên không đi cùng chúng tôi, không ngờ đi ăn mà đi tới tận bây giờ? Thế này đâu có giống tác phòng ngủ sớm dậy sớm của chú?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.