Chương 1596: Thân phận là bạn cũ
-
Người Tìm Xác
- Lạc Lâm Lang
- 1006 chữ
- 2022-02-10 04:16:20
Không ngờ khi tôi vừa cất tiếng thì người đàn ông đó đột nhiên nhìn về phía tôi, sau đó giật mình chỉ tay vào tôi và nói:
Là mày... Mày qu8ả nhiên sống dai như đỉa!
Tôi cứ như hòa thượng sờ mãi mà không thấy tóc, hỏi:
Mày là ai? Chúng ta biết nhau à? Mày không nhận n3hầm người đấy chứ?
. Tôi cẩn thận nhớ lại tướng mạo của người đàn ông này vài lần nhưng phát hiện đúng là mình chưa từng gặp hắn. Hơn nữa 9không biết con hồ quỷ này bị đã nhốt dưới nền nhà bao nhiêu thập kỷ, tôi đi đâu mà gặp hắn? Trừ khi là chuyện kiếp trước!
Tôi thấy anh ta thế này là đang giấu giếm điều gì đó! Tôi bèn cố ý giận tái mặt, nói:
Trang Hà? Anh có thể giải thích cho tôi xem đây là tình huống gì hay không hả?
Trang Hà xoay mặt cười một tiếng:
Thật xấu hổ, con hồ quỷ này là một tên đệ tử hư hỏng của tôi nhiều năm trước, hắn cũng là do bị người làm hại nên mới rơi vào kết cục như vậy. Tuy nói làm tổn thương tới tính mạng người khác là trái ý trời, nhưng bây giờ thân thể hồ yêu của hắn đã chết, không bằng để tối dẫn oan hồn của hắn về độ hóa, cũng miễn cho mấy người bị phiền phức.
Tôi cười lạnh:
Tôi cứ nghĩ giữa chúng ta là bạn bè... Hóa ra vẫn không thay thế được người bạn cũ trong lòng anh.
Trang Hà nghe thể về mặt hơi cứng lại, sau đó lẩm bẩm:
Chúng ta đương nhiên là bạn bè... Chỉ là, chỉ là tôi đã đồng ý với người khác trước, cho nên thực sự xin lỗi.
Trang Hà cười gượng vài tiếng:
Hắn... Nhận nhầm người, tướng mạo của cậu khá giống với một người bạn cũ của tôi.
Tôi trầm giọng bảo:
Chà, còn có chuyện như thế à? Vậy chi bằng nói một chút về người bạn cũ đó đi? Tôi cũng muốn nghe xem người bạn cũ khá giống tôi đó là hạng người gì?
Trang Hà biết lần này sẽ không qua mặt đơn giản giống lần trước được, anh ta đành than nhẹ, nói:
Tiến Bảo, cậu tội gì làm tôi khó xử chứ?
Tôi cười khổ:
Sao anh phải mất công giấu giếm tôi như vậy?
Trang Hà bất đắc dĩ lắc đầu:
Vẫn chưa đến lúc, tôi đã đồng ý với... một người bạn cũ, thân phận của anh ta không tiện để lộ sớm.
Chú Lê dĩ nhiên hy vọng như thế, bởi vì chú vẫn luôn chủ trương làm chuyện gì cũng không nên quá cạn tàu ráo máng, còn bảo cái gì mà đến cuối cùng đều sẽ tạo nên nghiệp chướng, cho nên làm việc nên lưu lại một đường, sau này gặp nhau ở Am Ti còn để nói chuyện...
Nhưng tôi lại không có ý định dễ dàng buông tha Trang Hà, tôi lạnh lùng nói:
Mang hắn đi cũng được thôi, nhưng có một số chuyện anh phải nói cho rõ ràng...
Nghĩ tới6 đây trong lòng tôi hơi hồi hộp, chẳng lẽ thật sự gặp nhau ở kiếp trước... Lại còn có thù oán? Lúc này con hồ quỷ thấy tôi vẫn yên lặng th5ì nói với vẻ thê lương:
Thôi... Đã biết trước sẽ có kết quả này, cần gì phải hỏi nhiều như vậy?
Tôi không rõ ý nghĩa trong lời nói của hắn, tôi quay đầu nhìn về phía Trang Hà, nhưng không ngờ nhìn kĩ lại thấy nét mặt Trang Hà hơi bối rối, mặc dù chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng vẫn bị tôi bắt gặp.
Con hồ quỷ kia thấy tôi và Trang Hà ở đây làm trò bí hiểm thì lạnh giọng, nói:
Hắn có biết hay không, kết quả sau này cũng vẫn giống nhau, còn không bằng...
Kết quả hắn vừa mới nói được một nửa đã bị Trang Hà dùng chú cấm ngôn bịt miệng lại, để nửa câu sau của hắn nghẹn trở về trong bụng. Tôi thấy chuyện này chắc chắn không nhỏ, nhưng nếu Trang Hà đã quyết ý không nói thì tôi cũng chẳng có biện pháp nào cả. Cuối cùng chúng tôi đành phải để mặc Trang Hà mang con hồ ly nhỏ Bích Tâm và con hồ quỷ không biết tên kia đi ...
Trên đường về, tôi hỏi Viên Mục Dã bên phía cảnh sát chuẩn bị kết thúc án vụ này thế nào? Chắc không dễ trấn an thần nhân của những người chết đâu nhỉ? Viên Mục Dã nghe tôi hỏi mà cười khổ, nói:
Cũng chẳng còn cách nào khác, đấu thể nói thật mọi chuyện ra được! Yên tâm, các đàn anh nơi đó luôn có biện pháp, chỉ cần vụ án này không xuất hiện thêm người chết nào thì mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi.
Ai ngờ chúng tôi về nhà chưa đến hai ngày thì nghe Chú Lê nói rằng Đàm Lỗi muốn đem bảo vật gia truyền của gia đình quyền cho viện bảo tàng. Tôi không ngờ tên nhóc này lại có giác ngộ cao như vậy? Sau đó, lúc ăn cơm lại nhắc tới chuyện này, Đàm Lỗi bèn nói:
Vì thứ này mà đã chết mấy mạng người, cho nên kể cả nó có giá trị thế nào thì cũng là vật xui xẻo, tốt nhất là nên quyên góp.
Ngày đó, sau khi Trang Hà rời đi, tôi nghĩ không biết liệu từ nay về sau anh ta có còn dám xuất hiện trước mặt tôi nữa không nhỉ? Còn cả chuyện về con hồ quỷ kia nữa, rất mơ hồ, tại sao hắn lại bị Trang Hà trục xuất khỏi sư môn? Hơn nữa còn bị người khác mưu hại trấn áp dưới từ đường?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.