Chương 1831: Chảy máu không ngừng


Đinh Nhất gật đầu, rồi sau đó nhanh chóng nhảy lên trên bàn thờ, anh ta nhẹ nhàng linh hoạt lấy bài vị không chữ trong góc xuống.

Nếu như ngườ8i nhà họ Ngô nhìn thấy Đinh Nhất đường hoàng giẫm trên bàn thờ tổ tiên của họ, hơn nữa còn đi tới đi lui trên đó chắc họ phải xẻo thịt chúng tôi mất 3

Khi Đinh Nhất đặt bài vị không chữ vào tay của tôi, tôi lập tức ngửi được một mùi thuốc nồng nặc, thế là tôi đưa nó lên mũi ngửi ngửi rồi hỏi9:
Tại sao trên bài vị lại có mùi thuốc bắc?

Nhưng ai cũng cho là mình đúng khi tìm nguyên nhân tôi đột nhiên chảy máu mũi
chú Lê cho là do buổi tối tôi ăn quá nhiều bào ngư và hải sâm, Đàm Lỗi lại cho rằng gần đây tôi bị nóng trong nên mới bị chảy máu mũi
Tôi nghe xong liên tục phủ nhận:
Cháu đâu có ăn nhiều bằng chú và Đàm Lỗi! Cháu chẳng đụng một miếng nào vào mấy đồ ăn nóng đó được không?

Đến lúc này tôi mới phát hiện mình đang chảy máu mũi, mà dường như không cầm được..
Thế là tôi vội vàng cầm khăn mặt trong tay Đinh Nhất để che mũi của mình rồi hỏi:
Anh đánh tôi lúc đang ngủ à?
Đinh Nhất thấy tôi vẫn còn tâm trạng nói đùa bèn tức giận mắng:
Xéo đi! Cậu tự che đi!
Anh ta nói xong lập tức gọi điện thoại cho chú Lê và chú họ, để bọn họ nhanh chóng đến xem tình huống của tôi
Cuối cùng dưới tác dụng của châm bạc của chú Lê, máu mũi tôi đã ngừng chảy
Đinh Nhất thấy tôi cứ như thằng điện cầm danh sách này lẩm bẩm một mình, thể là anh ta đi tới giật danh sách trong tay tôi ra và bảo:
Không nghĩ ra được thì đi ngủ đi! Chú họ của cậu cũng chưa nghĩ ra huống chi là cậu! Trời sắp sáng rồi, mau đi ngủ!
Tôi thấy cũng đúng nên đành chấp nhận nằm lên giường, sau đó nhắm mắt lại và tiếp tục suy nghĩ lung tung
Nghĩ đi nghĩ lại một lúc rồi ngủ thiếp đi..
Vậy mà tôi vừa mới ngủ đã nghe trong đầu
xoẹt
một tiếng rồi vang lên âm thanh chói tai lúc trước, ngay sau đó khuôn mặt của người đàn ông đó lại xuất hiện một lần nữa:
Rời khỏi đây..
Đinh Nhất đang suy nghĩ rồi định trả lời, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có một giọng nói:
Vậy 6có nghĩa là bài vị này đã từng bị ngâm trong một loại cây thuốc nào đó!

Trong đêm yên tĩnh như thế này, hai thằng có tật giật mình chúng tôi5 bị giọng nói này làm cho kinh hãi hét lên, may mà tôi phản ứng nhanh nên lập tức nhận ra đây là giọng nói hút hồn của chú họ yêu quý
Tôi hơi bực mình nói:
Chú họ, chú dọa thế có thể làm người khác giật mình mà chết đó biết không?
Vậy mà chú họ cũng tức giận đáp lại:
Nhát gan như vậy mà đêm hôm khuya khoắt cũng dám vào trong từ đường nhà người ta trộm đồ? Tôi nghe thể lập tức cổ cãi:
Ai trộm đồ chứ? Cháu chỉ muốn xem lại bài vị không có chữ và quyển gia phả đó mà thôi.
Chú họ khẽ hừ một tiếng:
Chú đã nhận ra ý nghĩ đó của cháu từ trước rồi! Cháu không thể làm người khác bớt lo sao? Tình huống của cháu bây giờ thể nào chẳng lẽ cháu còn không biết?

Cái này hiển nhiên không phải chỉ là thờ cúng đơn giản như vậy.


Không phải thờ cúng? Dù thế nào cũng không phải cầu hồn' để bọn họ vĩnh viễn không được siêu sinh chứ?
Tôi hỏi với vẻ không tin
Không ngờ chú họ vậy mà lại đồng ý quan điểm của tôi:
Cũng gần như vậy, tóm lại không phải chuyện tốt lành gì.

Tôi không ngờ chú họ còn có khả năng nhìn qua là không quên được? Không đúng, phải là
Sờ qua là không quên
mới đúng
Chú họ nhanh chóng viết tên hai mươi mấy người ra một tờ giấy A4, nhưng điều làm người khác kỳ quái là hai mươi mấy người này không có ai là họ Ngô cả!
Tại sao đều không phải họ Ngô? Chẳng lẽ là dòng họ khác ở thôn Nhạn Lai?
Tôi thấy rất quái lạ.
Chú họ lắc đầu:
Người họ khác chưa gia nhập họ Ngô thì không thể có bài vị cung phụng trong từ đường, hơn nữa ở đây có đủ loại dòng họ không giống nhau, cho nên không thể là dòng họ khác của thôn.
Tôi nhíu chặt lông mày hỏi:
Vậy rút cục những người này là ai? Tại sao lại được họ Ngô cung phụng trong từ đường?
Chú họ lập tức nói với tôi:
Những cái tên này là khắc vào mặt trước bài vị, mặt sau có rất nhiều phù chú giam cầm âm hồn..
Sau khi chú họ rời khỏi, tôi nhìn những cái tên này mà ngẩn người, mặc dù tên của những người này đủ loại không giống nhau như chú họ đã nói, nhưng vừa nhìn là biết họ không phải là nông dân thông thường mà giống như người có học hơn
Ví dụ như Giản Huyền Ngọc, Ôn Tử Ngang, Hoàng Cẩn Thần..
Nhìn thể nào cũng không giống những cái tên mà người trong thôn có thể nghĩ ra.
Nhưng khi tôi dùng bàn tay cảm nhận bề mặt bài vị, quả nhiên phát hiện một số vết gợn nhỏ, chắc là có người khắc chú Lên đó nhưng do chữ quá nhỏ và hơn nữa lại không có màu sắc nên khiến người khác tưởng nhầm là bài vị không chữ.

Ái chà, thôi cứ để chú làm đi, cháu đâu có nhìn thấy gì!
Chú họ đoạt lại bài vị trong tay tôi rồi sau đó cẩn thận sờ...
Sau khi trở về phòng, chú họ mặt không đổi sắc viết xuống những tên họ lấy được từ bài vị đó

Được rồi, chú muốn răn dạy cháu thì đợi lúc về rồi nói, bây giờ chúng ta cứ xem bài vị không có chữ này có manh mối gì không đã?
Tôi nói với vẻ hơi không kiên nhẫn
Chú họ đi đến trước mặt tôi, sau đó cầm chiếc bài vị không có chữ cẩn thận quan sát, chú nhìn vài lần rồi sắc mặt trầm xuống:
Phía trên này không phải không có chữ, mà là chữ quá nhiều và quá nhỏ!
Tôi giật mình hỏi:
Cái gì? Chữ quá nhiều?

Thế là tôi vội vàng cầm bài vị trở về, sau đó lại quan sát thật kĩ, nhưng do ánh sáng ở đây quá yếu nên không thể nhìn kĩ được gì.
Nhất định phải rời khỏi đây...

Tôi đột nhiên tỉnh dậy do bị Đinh Nhất lắc mạnh, tiếp đó tôi ngơ ngác khi thấy anh ta dùng khăn mặt lau khắp miệng và cổ của tôi! Nhưng tôi đã phát hiện hóa Đinh Nhất đang dùng khăn mặt lau máu cho tôi

Tiến Bảo, tỉnh lại đi! Tiến Bảo!
Giọng Đinh Nhất có vẻ lo lắng nhưng động tác trong tay vẫn không dừng lại
Sắc mặt của Đinh Nhất và chú họ lúc này lại trầm xuống, hiển nhiên bọn họ không đồng tình với ý kiến của hai thầy trò kia

Cuối cùng chú họ hỏi Đinh Nhất đầy ẩn ý:
Trước khi Tiến Bảo chảy máu mũi đã xảy ra chuyện gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.