Chương 251: Niềm vui tân gia


Đinh Nhất cười nói:
Chiêu Tài còn cần cậu quan tâm à, chẳng phải đã có bác sĩ Triệu rồi sao?


Tôi liếc anh ta:
Anh thì biết gì, chị ấy có nhà riêng, có thể kết hôn với người mà mình thích, có thể kết hôn vì tình yêu, mà không phải bởi vì người đàn ông đó có thể mang lại cho chị ấy cái gì đó...


Đinh Nhất nghe có vẻ không hiểu, nhưng tôi cũng chẳng muốn giải thích thêm cho anh ta, vì anh ta chính là đầu gỗ trong chuyện tình yêu nam nữ, nên tôi cũng chẳng muốn đàn gảy tai trâu...

Trở lại nhà chú Lê, tôi kể lại cho chú ấy chuyện đi xem phòng, chú vừa nghe xong thì đập vào gáy tôi một cái:
Thằng nhóc thối, có ai ngu lâu như cháu chứ! Hay là đem chú làm lao công miễn phí? Bảo cháu tìm căn nhà có ma rẻ một chút, vậy mà cháu thực sự tìm luôn cho ta một căn nhà nhiều hung hiểm như vậy à?


Tôi vội hỏi lại chú ấy:
Như vậy là sao? Phòng này không thể mua ạ?


Chú Lê lắc đầu nói:
Cũng không phải, chuyện chính là căn phòng đó bao nhiêu tiền?



Lúc đầu họ đòi 60 vạn, sau đó cháu mặc cả xuống còn 55 vạn.
Tôi đắc ý nói.

Chú Lê tấm tắc nói:
Thằng nhóc này ác nha, đây là cho không à?



Sao chú có thể nói như vậy! Chú cho cháu 60 vạn xem! Cháu phải làm bao nhiêu việc mới có thể kiếm được 60 vạn đấy.


Chú Lê suy nghĩ một lúc nói:
Thế thì ngày mai ta với cháu đi xem phòng, nếu không có vấn đề gì thì cứ mua đi, sau đó ta giúp cháu giải quyết, nhưng phải nói trước, ta không làm miễn phí đâu nhé.



Sao cơ, chú còn muốn kiếm tiền của cháu à. Vậy không bằng cháu mua phòng bình thường là xong.
Tôi nóng nảy nói.

Chú Lê vừa thấy bộ dạng tham tiền của tôi thì đập cho cái vào gáy:
Coi cái bộ hùng hổ của cháu kìa, ta còn chưa nói hết đâu, cháu vội cái gì.


Tôi cười hắc hắc nói:
Sao không vội được? Đây chính là ngôi nhà đầu tiên của cháu đấy.


Chỉ thấy mắt chú Lê híp lại nhìn tôi, tôi biết ông ấy đang tính toán chuyện gì đó, nên có hơi căng thẳng.

Nhưng tôi ngàn lần không ngờ đến chú lại muốn tôi chia cho mình nửa phòng. Tôi hỏi lại:
Chú cũng muốn phòng này?


Chú Lê lắc đầu nói:
Chú là người cô đơn, có cái nhà này là đủ rồi, chú trả nửa tiền, đến lúc làm chứng nhận sở hữu nhà, cháu và Đinh Nhất đứng tên, nó theo chú nhiều năm như thế, mặc kệ sau này có thể tìm được thứ mình muốn hay không, nhưng dù sao cũng là có cái nhà.


Đinh Nhất ngồi bên cạnh buồn buồn nói:
Con không muốn, con ở đây với sư phụ là được rồi.



Con im đi! Ta có tính toán của ta, con và Tiến Bảo đều là thanh niên, lại hay nói chuyện với nhau, con tới ở cùng nó, ta ở một mình cho yên tĩnh...
Chú Lê không vui.

Nhưng Đinh Nhất vẫn khẽ lầm bầm:
Bình thường cũng đâu có làm phiền sư phụ.


Chú Lê giận đến râu mép dựng lên, vừa định mắng Đinh Nhất thì tôi đã ngăn lại:
Được rồi, Đinh Nhất, sư phụ muốn anh cũng có chút tài sản, có một ngôi nhà mà, anh đừng nói nhảm nữa.
Nói rồi, tôi quay lại bảo với Chú Lê:
Cháu đồng ý, nhưng cháu phải nói trước, chú nhất định phải giúp cháu giải quyết sạch sẽ phòng này.


Chú Lê mỉm cười nói:
Chuyện này thì cháu cứ yên tâm đi.


Sáng hôm sau, ba chúng tôi lại đến phòng 2202, tòa C khu Kim Tọa Ngân Đế. Tiểu Lý kiên nhẫn giới thiệu lại với chú Lê một lần cách bài trí trong nhà, chú Lê không nói gì, chỉ liên tục gật đầu, làm Tiểu Lý nghĩ ông ấy là người dễ nói chuyện.

Cuối cùng, chú Lê vừa nhìn vừa nói:
Ở đây cũng được, có ba phòng, về sau tôi già rồi, đi không được, có thể tới đây ở...


Tôi vừa nghe ông ấy sắp xếp nơi dưỡng lão cho mình, bèn cố ý nói:
Chú Lê yên tâm, chờ chú già rồi không đi lại được, cháu và Đinh Nhất sẽ đưa chú đến viện dưỡng lão!


Chú Lê quay đầu lại như muốn đập tôi một trận nói:
Thằng nhóc thối, cho nên phòng này mới phải viết cả tên Đinh Nhất vào, nó là đồ đệ của ta, nên ta vẫn có thể hy vọng được... Nó không tham tiền như cháu.


Cuối cùng, tôi và chú Lê chia ra mỗi người một nửa mua căn nhà này. Sau khi chúng tôi ký hợp đồng xong, Tiểu Lý vui như mừng năm mới, liên tục nói mình phải đốt pháo chúc mừng. Hơn một năm rồi, căn phòng này đúng là đem lại cho anh ta không ít phiền phức.

Kế tiếp là việc của chú Lê, trừ yêu diệt quỷ không phải chuyện tôi thông thạo, nhưng cũng vẫn có thể đi hóng hớt một chút.

Chú Lê nói, vấn đề mấu chốt nằm ở cái ban công lớn kia. Chú ấy vừa rồi nhìn kết cấu phòng bên, cửa sổ sát đất nối liền căn phòng và ban công không lớn như bên này, chắc là ông chủ trước đã tự cải tạo lại.

Ông ta làm ban công như vậy trông thoáng hơn rất nhiều, nhưng vị trí cửa nhà đối diện phòng khách, phòng khách lại đúng lúc đối diện ban công, như vậy tạo thành một kết cấu hung thần xuyên tim.

Nếu ở một thời gian dài trong căn phòng bố trí như vậy, thì nữ chủ nhân của nhà này sẽ gặp nạn, nhẹ thì nhiễm bệnh, nặng thì nhà tan cửa nát... Hiển nhiên hai người chủ trước của căn nhà này đều gặp bất hạnh.

Chú Lê lại nói tôi và Đinh Nhất ở trong căn phòng này lại có điểm tốt, chúng tôi đều là đàn ông nên dương khí nhiều, ở đây có thể hóa giải âm khí trong phòng.

Đương nhiên, nếu như chỉ dựa vào việc chúng tôi ở đây thôi, thì cũng không thể hoàn toàn hóa giải được, chú Lê phải sửa lại phong thủy trong phòng một lần nữa. Chú Lê là cao nhân ở mặt này, cho nên những thứ đó không cần chúng tôi quan tâm.

Trong phòng đã có đầy đủ đồ đạc, chúng tôi không cần mua sắm thêm gì nữa, nên chỉ cần chuyển qua ở là được. Sau đó chú Lê treo ở trên ban công một chùm chuông gió, gió khẽ thổi, chuông vang lên những tiếng lanh canh rất êm tai...

Sau khi giải quyết các vấn đề ở đây xong, tôi và Đinh Nhất chính thức chuyển vào ở. Ai biết được, trong buổi tối đầu tiên chúng tôi ở đây, hàng xóm cách vách đã gõ cửa...

Tôi mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên, ông ấy hỏi có phải chúng tôi đã mua nơi này rồi không?

Tôi nhìn người hàng xóm mới, vừa nghĩ sau này cũng gặp mặt thường xuyên, vì vậy gật đầu nói:
Vâng, tôi mới mua chỗ này.


Không nghĩ tới ông ấy lại vui vẻ nói:
Tốt quá! Nếu cậu đã mua, vậy phòng của tôi cũng có thể bán được rồi
.

Tôi vừa nghe vậy thì lúng túng, đây là ý gì? Lẽ nào phòng bên cạnh cũng bị nơi này ảnh hưởng? Vì vậy tôi mời ông ta vào trong nói chuyện, nhưng ông ấy lại uyển chuyển từ chối không vào.

Người đàn ông đó đi rồi, tôi cũng thầm giận, cái gì mà nếu chúng tôi đã mua bên này thì ông ta có thể bán bên kia rồi. Bán thì bán, bán mau đi, ông cho rằng chúng tôi thích làm hàng xóm của ông chắc.

Tôi đang tức giận, thì Đinh Nhất từ phòng tắm đi ra, cười hỏi:
Tối rồi mà ai còn sang vậy?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Tìm Xác.