Chương 1: Tàu điện ngầm kinh hồn (1)


Một cơn gió mát mẻ thổi tới, chuyển sự chú ý của cô về con đường trước mặt.

Đêm đã về khuya, trên đường không một bóng người qua lại. Cuộc sống sôi động về đêm cũng đã tan, chỉ còn lại ánh đèn đường lờ mờ soi sáng.

Ở đêm tối yên tĩnh này, Lâm Âm bỗng hồi tưởng lại khung cảnh tấp nập người qua kẻ lại ban sáng, cảm giác thê lương trống trải cũng vì thế mà xuất hiện.

Cô tự cười chính mình, sau đó tăng tốc độ đi về phía trước. Lúc trước không cẩn thận ngủ quên ở quán cà phê, bây giờ cô chỉ có thể cầu nguyện mình may mắn bắt kịp chuyến tàu điện cuối.

Cô nhìn lướt qua thời gian hiển thị trên điện thoại, còn mười mấy phút nữa là hết giờ tàu chạy, đi nhanh có lẽ còn đuổi kịp tàu.

Lâm Âm gấp rút di chuyển, lúc đến ga đã là 23 giờ 20, cô lập tức đặt balo lên máy quét hành lý để kiểm tra.

Trước sau không một bóng người. Cô đứng tại chỗ thở gấp, dán mắt vào balo đang chậm chạp di chuyển trên băng chuyền máy quét.

Lâm Âm có phần sốt ruột, chỉ muốn lấy balo ra ngay lập tức. Chờ đợi trong khoảng thời gian có hạn như thế này khiến cô thấy rất sốt ruột.

Nhân viên kiểm tra là một thanh niên trẻ tuổi, anh ta đứng sau máy quét nhìn Lâm Âm, hỏi:
Đi đâu?


Vì thời gian quá muộn nên rất dễ bị lỡ chuyến, anh nhân viên cũng chỉ xuất phát từ trách nhiệm và quan tâm nên mới hỏi thăm Lâm Âm.

Lâm Âm trả lời:
Đường Hải Phố.


Anh nhân viên gật đầu, tỏ vẻ vẫn còn chuyến tàu cuối.

Lâm Âm vừa nhìn thấy balo chuyển từ băng chuyền ra liền khoác vội lên vai, cà thẻ qua cổng soát vé rồi hấp tấp chạy về thang cuốn xuống sân ga chờ tàu.

Sân ga vắng lặng, lạnh lẽo. Ở dưới đây lạnh hơn trên mặt đất tới mấy độ.

Tàu vẫn chưa tới.

Gió thổi tới làm bay mấy sợi tóc trên trán Lâm Âm. Cô cau mày siết chặt quai balo, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác quỷ dị.

Cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm khiến da đầu cô tê dại, nhưng quay lại lại không thấy gì cả. Lâm Âm nghiêng đầu nhìn quanh sân ga, một nơi rộng lớn như này thế mà lại chỉ có một mình cô.

Thật kỳ lạ...

Theo lẽ thường, những nơi tấp nập như ga tàu điện ngầm không thể nào xuất hiện tình trạng không người như vậy. Tuy đã khuya nhưng bình thường vẫn có một hai người lẻ tẻ tăng ca về muộn.

Lâm Âm cảm thấy rợn người, ga tàu điện ngầm không một bóng người không khác gì bệnh viện về đêm. Mặc dù không có gì xảy ra nhưng cũng sẽ khiến tinh thần con người bất an. Trong đầu cô tự động nhảy ra một số truyện tâm linh quỷ quái, cái gì mà chuyến tàu cuối cùng, cái gì mà con đường không thể quay về...

Càng nghĩ càng ớn, Lâm Âm không tự chủ được mà rùng mình. Cô lắc đầu ngăn bản thân nghĩ tiếp mấy chuyện kia. Ngẫm lại thì từ nhỏ tới lớn cô chưa làm chuyện gì trái lương tâm mà phải sợ ma quỷ gõ cửa.

Nghĩ vậy, Lâm Âm đứng thẳng lưng, ngẩng lên nhìn thẳng về phía hầm đường ray đen kịt.

Ga tàu điện ngầm Hoa Đại là một ga tàu điện ngầm lâu đời, không có hàng rào bảo hộ ngăn cách đường ray, cũng không bị che chắn tầm nhìn nên có thể nhìn về phía rất xa.

Toàn bộ sân ga yên tĩnh, trống trải.

Lâm Âm bắt bản thân nghĩ tới chuyện khác, tự an ủi mình rằng cảnh quan nơi này rất thích hợp quay phim điều tra phá án hình sự. Nếu như tàu dừng lại, trên nóc tàu có người chạy quay lại thì đó là phim điều tra phá án. Không, không đúng, chỉ có tàu hỏa mới chạy trên nóc được thôi, muốn chạy trên nóc tàu điện ngầm thì phải là phim khoa học viễn tưởng…

Nghĩ tới đây, Lâm Âm cũng bị chính mình chọc cười.

Chỉ là...

Cô lấy điện thoại ra xem giờ, tự hỏi sao giờ này tàu điện vẫn chưa tới?

Rầm!

Từ phía xa truyền tới âm thanh kim loại va chạm, vang vọng trong không gian trống trải khiến Lâm Âm khiếp hồn khiếp vía. Thế nhưng, lại không phát hiện bất cứ thứ gì.

Xem ra là có thứ gì đó bị gió thổi đổ?

Lâm Âm lắc đầu thở phào một hơi, mới vừa rồi bị dọa hết hồn, càng nghĩ càng thấy đau tim. Cô tiếp tục xem thời gian trên điện thoại, nếu như tàu điện không tới, cô chỉ có thể tới khách sạn tá túc một đêm, giờ có gọi taxi cũng không đuổi kịp giờ kí túc xá đóng cửa.

Đột nhiên mặt đất bỗng rung động kịch liệt. Lâm Âm lảo đảo cả người, suýt nữa ngã nhào về phía đường ray.

Chuyện gì vậy?

Trận động đất này là sao?

Trận động đất kéo dài vài phút rồi dừng lại.

Lúc Lâm Âm đứng vững lại thì vô cùng khiếp sợ. Thành phố Hoa Hải không nằm trong vùng rìa mảng kiến tạo, cách tâm chấn lại càng xa, trước đây chưa từng xảy ra động đất. Mà trận động đất này, nếu như không phải tâm chấn thì cũng phải mạnh đến cấp 7-8 độ Richter.

() Cấp 7-8 Richter: Cấp động đất mạnh, có thể phá hủy hầu hết các công trình xây dựng thông thường, có vết nứt lớn hoặc hiện tượng sụt lún trên mặt đất.

Có thể khiến thành phố Hoa Hải chịu ảnh hưởng mạnh như vậy, chỉ sợ toàn dân cả nước đều đang sôi trào.

Lâm Âm đứng yên chờ đợi thêm một lúc, xem ra trận động đất này không có dư chấn. Cô móc điện thoại ra, xảy ra chuyện lớn như vậy, trên mạng nhất định sẽ có tin tức.

Nhưng điện thoại vừa sáng, Lâm Âm liền nhăn nhó.

Không có tín hiệu!

Ga tàu điện ngầm Hoa Đại xây khá lâu, đào khá sâu vào lòng đất nên tín hiệu thường ngày không được tốt lắm. Nhưng trước kia ít nhiều vẫn có thể kết nối được.

Mấy chuyện không tưởng cùng tập trung lại càng khiến người ta cảm thấy kỳ quái.

Lâm Âm nhìn về đường ray phía xa, trong bụng nghĩ thầm, sao giờ này tàu điện còn chưa tới?

Nhà ga này không có loa phát thanh thông báo hành trình tàu nên cô không biết tàu điện còn bao lâu nữa mới tới. Cộng thêm bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ khiến cô có cảm giác thời gian trôi qua rất chậm chạp. Nhưng may mắn trong tay vẫn có di động, đã mười phút trôi qua rồi. Tính toán thời gian thì chuyến tàu cuối phải rơi vào thời điểm này. Nếu không tới thì cũng phải thông báo để cô còn biết có nên đợi hay không chứ.

Cộp, cộp, cộp...

Từ xa truyền tới tiếng bước chân, tiếng vang rõ ràng này vừa nghe là biết tiếng giày cao gót va chạm với mặt đất.

Lâm Âm đoán đây là một cô nàng công sở vừa tăng ca tan tầm xong. Haizz, đây là nỗi bi ai của tầng lớp làm công ăn lương bình thường, đi ngủ còn muộn hơn cả cú mèo, 9 giờ sáng đi làm chiều 17 giờ tan tầm chỉ là một giấc mơ.

Cô gái đi tới đứng cạnh Lâm Âm, Lâm Âm đang định nói với cô ấy về trận động đất vừa rồi. Nhưng vừa quay sang liền hết hồn.

Cả người cô cứng đờ ra, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Cô gái đứng bên cạnh cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ rực rỡ, thoạt nhìn như trang phục cưới cổ đại.

Trước kia, lúc đang viết tiểu thuyết, cô bạn thân Phó Gia của cô đã từng mô tả rất kĩ về trang phục cưới cổ đại cho cô, cho nên cô có ấn tượng cực kì sâu về nó. Khăn quàng vai - đây là phục sức chỉ dành cho các mệnh phụ cổ đại quyền quý, còn các cô gái thường dân chỉ có lúc xuất giá mới có thể đeo.

() Mệnh phụ: Phụ nữ có chồng là quan lớn.

Nhìn sơ qua thì thấy chất vải có vẻ xưa cũ lâu năm, hoa văn trên trang phục là một đồ án phức tạp khó nhìn được thêu bằng chỉ vàng. Lâm Âm không dám đi vòng quanh xem kĩ.

Ổn định lại tâm thần, Lâm Âm đoán đây là Cosplay, dù sao hiện tại rất nhiều người yêu thích phong cách trang phục phục cổ.


À...
Lâm Âm mở miệng, định bụng trò chuyện cùng cô gái mặc đồ đỏ.

Cô gái
ừm
một tiếng đáp lời, quay đầu lại.

Đó là một gương mặt như thế nào nhỉ?

Làn da trắng toát nhưng đôi môi lại đỏ tươi như nhuốm máu.

Trong nháy mắt, Lâm Âm có cảm giác hồn phách mình như bay ra khỏi cơ thể.

Đây là... là Cosplay theo trào lưu gì thế? Giáng sinh? Halloween?

Nửa đêm mặc như vậy ra đường không sợ bị đánh sao?

Lâm Âm nuốt một ngụm nước bọt:
À...


Keng! Một cây trâm vàng rơi trên mặt đất.

Lâm Âm vừa nhìn là biết vàng thật, vàng thật đấy! Nhưng... từ lúc nào một Coser lại có thể dùng vàng bạc đầy đầu như thế? Cô nhớ Phó Gia rảnh rỗi cũng thích nghịch mấy thứ này nhưng chỉ là đồ đồng hoặc mĩ kí. Tuy vật giá hiện tại không cao nhưng đây đích thực là một cây trâm vàng, tính ra cũng tới cả chục triệu chứ chẳng chơi.

Sự tình khác thường chắc chắn có uẩn khúc, một nỗi bất an dâng lên trong tiềm thức thúc giục Lâm Âm lùi về sau một bước.

Cô trông thấy cô gái kia từ từ cử động cổ, động tác vô cùng cứng ngắc.

Cô gái từ từ cúi đầu nhìn xuống đất giống như đang trách móc tại sao cây trâm lại tự rơi xuống, lại vừa giống như đang tìm nó.

Giây phút này, da gà da vịt trên người Lâm Âm đều nổi hết lên. Cô lập tức quay đầu bỏ chạy.

Cô vừa trông thấy cái gì kia!

Cô thấy giữa trán cô gái kia có một lỗ thủng đen ngòm, bên trong trống hoác!

Bởi vì chiều cao hạn chế nên Lâm Âm không phát hiện lỗ thủng trên trán cô gái sớm. Thế nhưng vừa rồi, lúc cô gái cúi người nhặt đồ, cô lập tức được chứng kiến tường tận, rõ ràng.

Dựa vào kinh nghiệm phim ảnh và internet tích lũy từ nhỏ đến lớn, trực giác mách bảo cô rằng cô gái mặc đồ đỏ này rất nguy hiểm.

Cô chạy thẳng đến chân cầu thang, quay lại thì thấy cô gái kia vẫn còn đang giơ tay
nhặt trâm
!

Đôi tay chỉ có một lớp da màu xanh nâu bọc xương.

Lâm Âm mở mắt lớn hết cỡ, cô cam đoan đây tuyệt đối không phải là đôi tay của một người bình thường, cho dù có tỉ mỉ hóa trang cũng không thể tạo được hình ảnh ấn tượng như thế.

Cạch...

Hai hạt ngọc nhỏ rơi xuống, trắng đen đan xen, nhảy lên rồi bắn đi...

Cô gái cuối cùng cũng cầm được trâm cài, sau đó ngẩng đầu lên đối mặt với Lâm Âm.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Âm hít một hơi khí lạnh, bởi vì ở vị trí mắt của cô gái là một hốc mắt tối đen... không có con ngươi!

Tim Lâm Âm đập thình thịch thình thịch, lẽ nào hơn nửa đêm gặp ma?

Cô chạy tới chỗ quét hành lý, anh chàng nhân viên ban nãy không biết đã đi đâu.

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Âm không kịp nghĩ nhiều, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi này, tìm thấy người sống.

Cô cứ thế chạy không dám quay đầu lại, cực kì sợ cô gái mặc đồ đỏ đuổi theo.

Cắm đầu cắm cổ chạy một mạch tới cửa ga tàu điện ngầm, cô mê man nhìn khung cảnh trước mặt.

Vừa rồi là cô nằm mơ sao?

Hay là đã thật sự xảy ra chuyện gì đó?

Trong túi quần truyền tới âm báo, cô lấy điện thoại ra, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Trần Cảnh Nhiên!

Sao có thể!

Mặc dù không tin nhưng cô vẫn gọi lại, vừa đưa điện thoại lên tai...

Đột nhiên, bầu trời vang lên tiếng sét đánh.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.