Chương 2: Tàu điện ngầm kinh hồn (2)


Lâm Âm nhìn quanh một vòng, âm nhạc trong quán vẫn du dương dễ nghe, bên ngoài đường đã lên đèn, sặc sỡ đủ sắc màu.

Quả nhiên là nằm mơ!

Cô cầm cốc trà sữa lên uống một ngụm, sau đó nheo mắt hưởng thụ vị ngọt ngào của trà sữa đồng thời điều chỉnh lại tâm trạng mình.

Phó Gia ngừng gõ bàn phím, nhìn cô hỏi:
Cậu lại gặp ác mộng nữa à?


Lâm Âm xoa mặt, trả lời:
Vừa gặp ác mộng, không khác gì phim kinh dị.



Phì...
Phó Gia phì cười,
Haizz, tại sao người gặp phải những chuyện này không phải là mình nhỉ, lần nào cũng đặc sắc như vậy. Nếu mà là mình thì đã có thể viết ra được một bộ tiểu thuyết dài kì rồi.


Lâm Âm khoát tay:
Mấy giấc mơ kiểu này mình xin kiếu, quá thách thức tâm lý con người rồi.



À, thế chàng trai thần bí trong mơ lần này đã xuất hiện chưa?
Phó Gia tò mò hỏi.

Lâm Âm lắc đầu, từ khi vào đại học đến giờ cô liên tục gặp đủ loại giấc mơ khác nhau. Nhưng mỗi lần tới thời khắc nguy hiểm thì sẽ có một chàng trai thần bí xuất hiện cứu cô khỏi khốn cảnh.

Phó Gia cười lớn:
Thế cậu đừng có ngủ nữa, lần này nhất định sẽ là seri dài tập đấy, seri phim kinh dị, ha ha...


Nghe vậy, sắc mặt Lâm Âm trắng bệch. Không sai, hiện tại chàng trai kia vẫn chưa xuất hiện, tương đương với việc giấc mơ này sẽ hành hạ cô thêm mấy ngày nữa.

Cô mở điện thoại lên, trên màn hình vẫn dừng ở danh mục số điện thoại vừa mới lưu.

Thảo nào cô lại mơ thấy Trần Cảnh Nhiên gọi điện cho mình, hóa ra là ngày nghĩ gì đêm mơ đó.

Phó Gia thấy Lâm Âm ngây ngẩn nhìn điện thoại bèn nói:
Để lấy số điện thoại này từ em trai mình, mình đã tốn không ít công sức đâu, chỉ là...
Nói tới đây, cô nghiêm mặt lại,
Một người là người cậu ngày ngày thương nhớ, một người là người đêm đêm bầu bạn với cậu, cậu... có thể phân rõ tình cảm của mình dành cho họ không?


Lâm Âm lập tức đỏ mặt, tai cũng nóng lên, nhưng ngoài miệng vẫn phủ nhận:
Không phải... Không phải... Thích.



Thế à…
Phó Gia nhìn cô cười đầy thâm ý.


Không, không phải mà...
Lâm Âm muốn phủ nhận, muốn thuyết phục Phó Gia, cũng như tự thuyết phục chính mình,
Mình và anh ta...


Lâm Âm nỗ lực giải thích nhưng thấy nụ cười xấu xa của Phó Gia đành bỏ cuộc. Cô và Phó Gia nói chuyện thêm một hồi thì thấy hơi mệt. Lâm Âm cảm thấy kỳ quái, lúc nãy cô đã ngủ lâu như vậy rồi mà giờ vẫn muốn ngủ. Đưa mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã mười một giờ! Không được, cô phải về trường.

Cô lắc đầu cho tỉnh táo lại rồi chào tạm biệt Phó Gia.

Ra khỏi quán cà phê, Lâm Âm đi thêm một quãng rồi rẽ ngoặt vào ga tàu điện ngầm, ước chừng mất mười phút đi bộ thì tới nơi.

Cô đặt balo lên máy quét hành lý, anh nhân viên hỏi:
Đi đâu?


Lâm Âm trả lời theo bản năng:
Đường Hải Phố.


Thấy anh nhân viên gật đầu, Lâm Âm đoán mình vẫn có thể đuổi kịp chuyến tàu cuối.

Có điều, tại sao cô lại cảm thấy đoạn đối thoại này rất quen, còn cả anh chàng nhân viên này nữa, trông cũng rất quen. Không lẽ ngoại hình giống ngôi sao nào đó, hay là lần đi tàu trước gặp phải?

Lâm Âm vừa đi vừa nghĩ đi ra sân chờ tàu, tìm một chỗ đứng.

Tại sao không có ai?

Không đúng...

Lâm Âm lấy điện thoại ra xem giờ, chưa tới 23 giờ 30, hẳn là vẫn còn chuyến tàu cuối.

Rầm!

Một tiếng vang lớn.

Lâm Âm giật mình cứng đờ người, cô nghĩ ra rồi!

Thế giới trong mơ, cô vẫn đang ở trong mơ, chưa hề tỉnh lại.

Đáng sợ là giấc mơ này đang lặp lại, dựa theo giấc mơ lúc trước!

Lâm Âm nhìn điện thoại, quả nhiên không có tín hiệu.

Nếu như dựa theo giấc mơ lúc trước...

Đùng!

Mặt đất chấn động dữ dội.

Quả nhiên!

Lâm Âm lấy lại tỉnh táo, nhét điện thoại vào túi rồi trốn sau cây cột.

Dựa vào tình tiết giấc mơ lúc trước, một lát nữa cô gái mặt đồ cưới... sẽ xuất hiện.

Đúng như dự đoán, không sai một giây.

Cộp, cộp, cộp...

Tiếng giày cao gót vang vọng. Lâm Âm cẩn thận từng li từng tí nhìn qua thì mới giật mình phát hiện đó không phải là giày cao gót như trong tưởng tượng của cô, mà là một đôi
giày bồn hoa
.

Giày bồn hoa của thời Thanh, đế gỗ, gót hình bồn hoa ở vị trí chính giữa.

Di chuyển ánh mắt lên trên, đập vào mắt là một màu đỏ rực rõ. Lâm Âm núp phía sau thầm nghĩ, con ma mặc đồ đỏ này rốt cuộc chui từ đâu ra?

Bỗng, con ma quay người lại, nhìn về phía cô đang trốn.

Lỗ thủng giữa trán đen ngòm.

Cộp, cộp, cộp...

Con ma mặc đồ đỏ vững vàng đạp
cà kheo
đi về phía Lâm Âm.

Lâm Âm lập tức chạy về phía cầu thang, cô biết con ma phát hiện ra cô rồi. Mặc dù biết lúc này mà di chuyển sẽ làm bại lộ vị trí của mình nhưng nếu cứ đứng im chờ con ma tới, cô sẽ không thể nào giữ được khoảng cách an toàn nữa.

Anh chàng nhân viên ban nãy không biết đã đi đâu, Lâm Âm trực tiếp vượt qua máy soát vé rồi xông thẳng ra ngoài. Cô cần tìm thấy người sống, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Rào…

Đột nhiên trời đổ mưa xối xả khiến Lâm Âm dừng bước. Cô nhanh chân trốn vào cửa ga tàu điện ngầm tránh mưa, lo lắng quay đầu lại, rất sợ con ma kia đuổi kịp.

Thế nhưng, không có, không có ai đuổi theo.

Lâm Âm thở phào một hơi.

Tại sao lại đột nhiên lại mưa to?

Lâm Âm nhìn thấy cách đó không xa có một cụ ông đội mũ đứng tránh mưa. Cô bèn đi tới, định chào hỏi thì trong túi truyền đến chấn động. Cô lôi điện thoại ra, màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Trần Cảnh Nhiên.

Quả nhiên là như vậy, cô có nên gọi lại hay không đây?

Ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Âm quyết định gọi lại. Nếu trong hiện thực cô không dám gọi lại, vậy thì trong mộng có lớn gan tới mấy cũng không ảnh hưởng đúng không?

Vừa đưa điện thoại lên tai thì nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Một tia chớp lóe sáng, chiếu sáng cả bầu trời.

Cùng lúc đó, Lâm Âm thấy ông cụ xoay đầu lại.

Trong nháy mắt hơi lạnh từ gan bàn chân xông thẳng lên đầu Lâm Âm, sau đó cô bất chấp tất cả lao vào trong màn mưa.

Cô vừa thấy cái gì? Cái đầu của ông cụ kia bị ngược!

Có người sống nào có thể xoay đầu 180 độ!

Lâm Âm cố gắng mở mắt dưới màn mưa, vừa chạy vừa phát hiện trên đường không một bóng người.

Nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nước mưa xối cô ướt hết cả người.

Bầu trời không ngừng nổ sầm sét đùng đoàng, y như... ngày tận thế.

Bỗng có người tới gần, lôi tay cô...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.