Chương 14: Sống sót trên đảo hoang (3)


Lâm Âm vội vàng rửa mặt rồi ngồi vào bàn ăn, Trần Cảnh Nhiên đang từ tốn uống sữa.

Cô liếc mắt nhìn, nhớ đến cái tên đặt cho dã nhân hôm qua thì âm thầm mặc niệm trong lòng một chút, mặt cũng khẽ hồng lên.


Chị Lâm Âm, trứng ốp la của chị này.
Phó Trình đột nhiên đưa tới một cái đĩa cho cô.

Lâm Âm giật mình đứng dậy, thấy Trần Cảnh Nhiên nhìn mình thì tay chân bỗng trở nên lóng ngóng.


Trứng ốp la.
Phó Trình nhắc nhở.


À à.
Lâm Âm nhận lấy rồi ngồi xuống, cười xấu hổ nói:
Xem ra tôi vẫn chưa tỉnh ngủ.
Mặc kệ bọn họ có tin hay không, cô tin là được.

Phó Trình không để tâm chuyện này, đưa xong trứng liền đi về phòng bếp. Trần Cảnh Nhiên nhìn cô một cách sâu xa, có vẻ như không tin tưởng lắm.

Ánh nhìn chăm chú của Trần Cảnh Nhiên khiến Lâm Âm không nuốt được thức ăn, bèn mở miệng hỏi:
Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?



Không có gì.
Trần Cảnh Nhiên lắc đầu, cầm cốc tiếp tục uống sữa.

Trong lòng Lâm Âm loạn hết cả lên, cô hỏi:
Cậu thích uống sữa à?


Cô đúng là… không biết bắt chuyện mà. Ý thức được câu hỏi của mình ngu ngốc cỡ nào, Lâm Âm liền tự bổ sung đáp án,
Ha ha, tôi biết cậu với Phó Trình vẫn còn đang trong tuổi phát triển.
Thấy ai đó vẫn cúi đầu không trả lời, liền tiếp tục bổ sung,
Nghe nói con trai trước 24 tuổi vẫn có thể cao tiếp, cậu còn nhỏ, uống nhiều sữa vẫn có thể cao thêm.


Trần Cảnh Nhiên hơi miết ly thủy tinh trong tay, nhìn Lâm Âm nói:
Không phải, là để trắng lên.


Sau đó cậu đứng dậy đặt một ly sữa trước mặt cô:
Cô xem da cô đen cỡ nào.
Sau đó, cúi người nói sát vào tai cô,
Uống nhiều sữa vào đi!


Chết đứ đừ đừ ngay tức khắc!

Cô không trắng như Phó Gia thì cũng thôi, đây ngay cả Phó Trình và Trần Cảnh Nhiên cô cũng không trắng bằng.

Một câu của Trần Cảnh Nhiên khiến cô khóc không ra nước mắt, thì ra trong lòng cậu cô vừa béo lại vừa đen.

Lâm Âm khóc thầm trong lòng, nhắm mắt uống hết cốc sữa kia.

Ăn sáng xong, tất cả mọi người đều về phòng làm chuyện của mình.

Phó Gia tới tìm Lâm Âm, ngồi trên giường của cô cười hỏi:
Gần đây có cái gì... tiến triển không?


Cái gì tiến triển là cái gì tiến triển?

Phó Gia thấy Lâm Âm nghệt mặt ra liền sáp tới hỏi:
Chính là chuyện của cậu với người ở phòng sát vách ấy.


Người ở phòng sát vách còn ai ngoài Trần Cảnh Nhiên.


Đừng nói nữa, toàn là nước mắt thôi!
Lâm Âm nước mắt lưng tròng nhìn cô bạn thân.

Phó Gia phì cười:
Có cần mình hướng dẫn cho không nào?


Hướng dẫn...

Lâm Âm:
Chờ cậu tìm được bạn trai đã rồi nói.


Phó Gia vỗ ngực nói:
Tuy mình không có kinh nghiệm thực tế nhưng lý thuyết rất phong phú nha! Mình nói cho cậu biết, để người như mình hướng dẫn là thích hợp nhất đấy!


Tuy cô bạn thân này không đáng tin cho lắm nhưng trong lòng Lâm Âm hiện đang có rất nhiều thắc mắc.

Hợp không bằng đúng lúc!

Phó Gia nhìn vẻ mặt của Lâm Âm là biết đã có nhiều chuyện xảy ra, vì thế nhướng mày nói:
Mau nói cho mình biết để mình giúp cậu phân tích nào.


Lâm Âm kể lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây cho Phó Gia nghe, sau đó mong chờ Phó Gia phân tích giúp.

Phó Gia hỏi:
Mấy ngày gần đây cậu có mơ thấy Lục Hợp không?


Đúng vậy, thảo nào cô cứ có cảm giác mất mát cái gì đó.

Đột nhiên bị một đôi bàn tay giữ lấy mặt, Lâm Âm buộc phải kêu lên:
Cậu làm cái gì thế, mau bỏ tay ra!


Phó Gia xoa bóp gương mặt nhỏ của Lâm Âm, nói:
Cái cô gái bác ái này.


() Chơi chữ: Chữ
bác
còn có nghĩa là nhiều, rộng, lớn. Ở đây Phó Gia đang trêu Lâm Âm là người có trái tim rộng, thích nhiều người cùng một lúc.


Đâu có!
Lâm Âm phản bác, người cô vẫn luôn thích là Trần Cảnh Nhiên, hơn nữa Lục Hợp không phải sự tồn tại chân thật. Lâm Âm bèn nói sang chuyện khác:
Cậu có cách gì không?


Cô mở to hai mắt với vẻ mặt chờ mong.

Phó Gia thành thật trả lời:
Vậy chỉ có một cách thôi, cướp lấy thân thể của cậu ta rồi sau đó... cậu biết mà!


Cách này khiến Lâm Âm thật sự chấn động, cô đã biết Phó Gia không đáng tin rồi mà.

Phó Gia cười toét miệng nói:
Chính là cái đó đó, đẩy ngã rồi cậu ta sẽ là của cậu.
Nói xong còn sung sướng bổ sung,
Người xưa đã dạy rồi, con trai theo đuổi con gái như cách ngọn núi, con gái theo đuổi con trai như cách tầng sa. Cậu phải biết, cách thành công nhanh gọn lẹ nhất chính là chiếm hữu được cơ thể đối phương!


Lâm Âm nghĩ đến cảnh Trần Cảnh Nhiên ngồi trên giường dùng chăn che nửa mặt, thẹn thùng nói cô phải chịu trách nhiệm với cậu ta.

Nghĩ thôi đã thấy lạnh cả sống lưng.

Cái quỷ gì chứ!

Lâm Âm lập tức gạt phắt đi, phương pháp của Phó Gia không thể áp dụng được, nhưng mà...

Lâm Âm kỳ quái hỏi:
Tiểu thuyết bây giờ đều là cái dạng này à?


Phó Gia dùng tri thức chuyên nghiệp của mình phổ cập:
Phổ biến nhất chính là cách này. Mình đã nói với cậu rồi, tiểu thuyết mạng bây giờ trong ba chương mà không có cảnh lăn giường sẽ không ai thèm xem hết.


Lâm Âm ngẫm nghĩ, bá đạo vương gia thích tôi, gặp phải bá đạo tướng quân, kiều thê của bá đạo tổng tài trong truyền thuyết hình như đều đi theo kịch bản này.

Phó Gia tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:
Cậu thấy đấy, trong bất cứ quyển tiểu thuyết nào, chỉ cần biến nam chính thành người của cậu thì con đường phát triển cứ gọi là... Nếu không hai người sẽ mãi chỉ là người qua đường, cái gì mà gặp gỡ bình yên như mặt hồ yên ả, quay đầu đã biến thành người xa lạ, năm mươi năm tiếp theo hai người chỉ có thể nhung nhớ về nhau mà thôi!
Phó Gia vỗ nệm, nói tiếp:
Bình thường, nếu muốn 419 đều phải uống rượu trước, hay là mình mang cho cậu hai bình rượu ở nhà nhé?


() 419 là For One Night hay còn được gọi là tình một đêm.

Lâm Âm có cảm giác chuyện này rất rất không đáng tin cho nên vội vàng lắc đầu, mấy loại chuyện này nghĩ trong đầu là được rồi, chứ cô không có can đảm để làm. Lỡ như bị từ chối thì sau này e là khỏi nhìn mặt nhau luôn quá.

Phó Gia khoát tay, nói:
Cậu là đồ nhát gan, cho nên đến giờ này vẫn không có chút tiến triển nào! Nói cho cậu biết, nếu như không tiến thêm một bước nữa thì hai người mãi mãi chỉ là người quen thôi! Cậu thử nhìn lại bản thân mình xem, biết nhau lâu vậy rồi vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn người quen, chứng tỏ không một ai trong hai người có ý muốn tiến thêm một bước. Chỉ cần cậu có dũng cảm để tiến thêm một bước thì quan hệ giữa hai người chắc chắn sẽ khác!



Nói cũng có lý.
Lâm Âm cau mày suy nghĩ. Thế nhưng cô không làm được, bảo một cô gái nhỏ bé như cô phải ra tay thế nào với một người con trai cao 1m8 đây.

Phó Gia tiếp tục mê hoặc:
Rượu là thứ không thể thiếu để phát triển mối quan hệ. Bất luận tình huống thế nào, nếu muốn tình cảm tiến thêm một bước thì rượu chính là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên cậu không thể dùng rượu trắng rồi.
Phó Gia nghiêm túc phân tích cho Lâm Âm nghe,
Cái gọi là mượn rượu giả điên, mượn rượu lớn gan, tức là cứ uống say trước rồi nói sau. Tốt thì tình cảm tiến thêm một bước, còn nếu thất bại cứ bảo do lúc đó uống nhiều nên nói linh tinh.


Lâm Âm nghĩ đến tửu lượng của mình, ừm, hình như cô lớn thế này rồi vẫn chưa uống rượu bao giờ, quả thật không biết sâu cạn ra sao.

Phó Gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
Hay là để mình giúp cậu đi, nhìn hai người mà sốt hết cả ruột! Cậu nhìn xem, người ta vừa vào đại học, bên cạnh toàn là những em gái tươi non mơn mởn. Còn cậu, sắp xong năm thứ tư đại học rồi đấy! Nếu không ra tay thì không còn cơ hội nữa đâu!


Lâm Âm có cảm giác cô bạn của mình đang nói quá lên để dọa cô.

Phó Gia lại nói:
Mấy ngày nữa, chúng ta tìm một cơ hội ra ngoài chơi. Mình sẽ dẫn em mình đi để tạo cơ hội cho hai người.


Lâm Âm hết gật đầu rồi lại lắc đầu.

Trải qua một ngày ầm ĩ, lúc chìm vào giấc ngủ trong đầu Lâm Âm vẫn còn đang vương vấn những chuyện Phó Gia nói.

Tiến vào thế giới trong mơ, nghe được tiếng chim hải âu kêu, Lâm Âm mới nhận ra bản thân lại tiếp tục tiến vào giấc mộng sinh tồn trên đảo hoang.

Chủ Nhật đã có mặt.

Không đúng, là Tiểu Nhiên.

Thôi quên đi, vẫn gọi anh ta là Chủ Nhật thôi!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.