Chương 15: Sống sót trên đảo hoang (4)
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1437 chữ
- 2022-02-04 05:42:26
Lâm Âm gieo hạt giống ngoài căn nhà, vun thành những cái đụn nhỏ, không biết lúc nào mới có thể nảy mầm.
Lâm Âm vừa chôn hạt giống vừa nghĩ cuộc sống như thế này thật an bình. Cô nghiêng đầu nhìn Chủ Nhật đang làm hàng rào, giữa hai bọn họ rất ít khi trò chuyện với nhau, chủ yếu đều khoa tay múa chân để giao lưu. Cô không biết gì về việc sinh tồn nơi hoang dã nên chỉ có thể làm trợ thủ giúp đỡ.
Tin tưởng một người không cùng quốc tịch như thế này quả thật rất thần kỳ, có lẽ nguyên nhân là vì trên hòn đảo này chỉ có hai người bọn họ.
Lâm Âm ngồi xổm nhìn bóng lưng của Chủ Nhật, có lẽ anh ta cảm nhận được ánh mắt của cô nên quay đầu nhìn lại.
Lâm Âm nở nụ cười với anh ta rồi tiếp tục làm việc.
Hai người họ mất một ngày mới dựng xong căn nhà cùng khoảng sân, còn bố trí thêm một vài cái bẫy đơn giản bên ngoài.
Buổi tối ngồi trong sân, ngẩng đầu lên là có thể thấy được bầu trời đầy sao, giống như một tấm vải bị vẩy rất nhiều đường trắng.
Chủ Nhật cũng ngẩng đầu nhìn theo, Lâm Âm đột nhiên nảy ra một ý tưởng, vui vẻ nói:
Tôi dạy anh nói nhé!
Đôi mắt giấu dưới mái tóc bù xù rậm rạp của Chủ Nhật nhìn thẳng vào cô.
Lâm Âm thầm nghĩ, cô có nên cắt lại râu và tóc cho Chủ Nhật không, cái này có vẻ quan trọng hơn.
@$(()__^$_)+_+.
Chủ Nhật đột nhiên nói một tràng gì đó, Lâm Âm... không hiểu một câu nào. Nghe có vẻ không giống tiếng Anh, và lại càng không giống tiếng Trung.
Cô nghệt mặt ra nhìn Chủ Nhật, thấy mắt của anh ta cong cong lên hình trăng khuyết, râu mép khẽ phập phồng.
Đây là... đang cười?
Lâm Âm có cảm giác bầu trời sao dường như đã rơi hết vào trong đôi mắt ấy, sáng lấp lánh.
Đêm khuya.
Mưa gió gào thét ập tới.
Chủ Nhật!
Lâm Âm đột nhiên phát hiện người không ở trong nhà nên vội vàng tìm kiếm.
Cô vừa mới thò đầu ra thì gió lốc đã tát vào mặt cô, thổi tóc cô bay tứ tung.
Lâm Âm vén tóc, nheo mắt nhìn bóng người bên cạnh căn nhà.
Là Chủ Nhật.
Anh ta đang dùng đầu gỗ cố định vải bạt, nếu không với trận mưa gió lớn thế này chắc chắn vải bạt sẽ bị thổi bay.
Mưa rơi xối xả.
Lâm Âm thấy Chủ Nhật gần như đứng không vững trong gió bão. Cô nắm chặt lấy khung cửa, những giọt mưa đánh thẳng vào gương mặt của cô không chút nể mặt.
Trong cơn mưa, Lâm Âm thấy một khúc gỗ bị gió thổi bay hướng về phía Chủ Nhật. Chủ Nhật không tránh được, bị khúc gỗ đập vào người làm cho lảo đảo.
Lâm Âm lập tức xông ra ngoài, khó khăn bước đến bên cạnh Chủ Nhật:
Anh ổn không?
Chủ Nhật:
Cô mau về đi!
Lâm Âm hét:
Tôi giúp anh!
Hai người cùng góp sức nên việc cố định trở nên dễ dàng hơn nhiều, chỉ trong chốc lát đã gia cố lại căn nhà.
Lúc bọn họ quay về, cả người đều ướt nhẹp.
Trong căn nhà tối đen như mực, Lâm Âm lên tiếng trước:
Tôi nhớ có vài bộ quần áo, để chỗ nào nhỉ, a a a, lạnh chết mất thôi!
Một bộ đồ nhanh chóng đưa tới bên tay cô.
Lâm Âm cười lạnh, hỏi:
Anh là ai?
Rõ ràng biết tiếng Trung còn giả vờ nghe không hiểu.
Im lặng.
Không nói sao?
Lâm Âm túm lấy bả vai của anh ta, truy hỏi:
Rốt cuộc anh là ai?
Một tay của cô ấn trên mặt anh ta:
Nói!
Lục Hợp.
Tôi là Lục Hợp.
Tiếng sấm chớp rền vang bên ngoài càng làm sự yên lặng trong phòng thêm rõ rệt.
Lâm Âm buông tay khỏi người Lục Hợp, đi thay quần áo.
Lâm Âm ngồi trên đệm da thú, cô lên tiếng trước:
Tại sao anh phải giả dạng làm dã nhân?
Tôi...
Lâm Âm giành nói trước:
Từ từ.
Lục Hợp im lặng chờ đợi cô nói tiếp.
Lúc này, nội tâm Lâm Âm rất phức tạp, thời điểm Lục Hợp sắp nói ra nguyên nhân thì cô lại cảm thấy do dự. Cô nhớ trước đây từng đọc một vài câu chuyện kể về một vài nhân vật giấu giếm thân phận của mình, thế nhưng sau khi bị vạch trần sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì hết.
Có lẽ Lục Hợp sẽ không giống tiên nữ mà bay về trời, thế nhưng cô không cách nào xác định được sau khi Lục Hợp nói ra nguyên nhân thì sau này liệu có còn tiếp tục xuất hiện trong giấc mơ của cô nữa hay không.
Cô không dám đánh cược lại càng không có gì nắm chắc nên mới cắt lời Lục Hợp.
Lâm Âm ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
Tôi không hỏi thân phận của anh thì sau này anh có còn tiếp tục xuất hiện lúc tôi... cần anh hay không?
Còn.
Vậy thì cứ như vậy đi.
Lâm Âm trả lời.
Cô biết thân phận của Lục Hợp thì sao, xưa nay anh ta chưa bao giờ làm tổn thương cô cả. Những lúc cô cần, anh ta luôn luôn xuất hiện và ở bên cạnh cô trong mọi loại khốn cảnh. Như vậy đã là đủ rồi thì vì sao cô còn phải đi tìm tòi nguyên nhân thật sự?
Lâm Âm nghĩ vậy, tảng đá treo trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Cứ tiếp tục như này cũng rất tốt.
Ài!
Lâm Âm duỗi người.
Đột nhiên tỉnh lại.
Lâm Âm đi lại trong phòng, lắng tai nghe động tĩnh của phòng sát vách.
Một chút âm thanh cũng không có, hay là chưa tỉnh?
Nhưng mà không có tiếng ngáy như cô nghĩ, Lâm Âm nhếch miệng cười như một con mèo ăn trộm được cá.
Không biết Trần Cảnh Nhiên khi ngủ có ngáy hay không nhỉ.?
Lâm Âm đột nhiên nhớ tới bộ lý luận về ngôn tình của nhà tiểu thuyết gia Phó Gia --- Tổng tài bá đạo ngạo mạn bị trĩ, đẹp trai ngời ngời nhưng đánh rắm thối tung trời...
Khụ khụ khụ.
Lâm Âm bị sặc nước bọt của chính mình.
Cô đang nghĩ cái quái gì thế!
Đều tại Phó Gia mới khiến suy nghĩ của cô lệch lạc như thế.
Ôi... Nhất định là do Phó Gia rồi.
Cô đang làm gì vậy?
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Trần Cảnh Nhiên nghiêm nghị nhìn Lâm Âm.
Cô ngẩng đầu nói
Xin chào!
sau đó cười khan,
Tôi đang định gọi cậu dậy.
Xem cô thông minh chưa, trong nháy mắt đã nghĩ ra lí do rồi.
Trần Cảnh Nhiên chỉ vào đồng hồ đeo tay:
Đã mười một giờ rồi.
Lâm Âm kinh ngạc:
Làm sao có thể...
Sáng nay Phó Trình có tiết, bảo tôi gọi cô dậy.
Trần Cảnh Nhiên nhìn Lâm Âm:
Cô bảo tôi sau hai tiếng nữa lại gọi.
Cô...
Hoàn toàn không nhớ gì hết!
Lâm Âm nhìn ra cửa sổ, quả thật trời đã sáng choang.
Chuyện này...
Lâm Âm xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Biểu cảm của Trần Cảnh Nhiên không chút thay đổi, cậu nói:
Cô định ăn sáng hay là ăn trưa?
!!!
Cô chọn ăn sáng và ăn trưa cùng lúc có được không!
Lâm Âm yếu ớt trả lời:
Đi ra ngoài ăn hay là gọi đồ bên ngoài?
Vừa nhắc tới ăn, chỉ số no bụng của Lâm Âm đã tụt xuống mức âm.
Đi ra ngoài ăn thôi.
Được.
Thay quần áo xong, hai người dự định tìm tạm một quán ăn nhỏ gần nhà ăn cơm.
Do nhà Trần Cảnh Nhiên ở ngay cạnh trường đại học nên xung quanh có rất nhiều chỗ ăn cơm.
Lúc này lại đang là giờ học cho nên trên đường không có mấy người, thế nhưng chỉ cần đến giờ cơm là tất cả sẽ đi ra ngoài.
Những quán nhỏ ven đường bắt đầu bày hàng, mùi đồ chiên rán, mùi đồ nướng thơm nức khiến Lâm Âm thi thoảng phải quay đầu lại nhìn.
Cẩn thận.
Đột nhiên Trần Cảnh Nhiên đưa tay kéo cô đến bên cạnh mình.
Lâm Âm còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy một người áy náy xin lỗi mình:
Xin lỗi xin lỗi.
Thì ra có một người bưng bát miến nóng hổi đang bước vội nên suýt nữa đụng vào Lâm Âm.
Không sao, không sao...
Lâm Âm khoát khoát tay, thế nhưng khi nhìn được gương mặt của người nọ thì kinh ngạc hô lên:
Tô Mang!