Chương 26: Bí mật lâu đài cổ (4)


Lâm Âm giải thích suy đoán của mình về những con số rồi hỏi Lục Hợp:
Anh có câu trả lời cho cái câu hỏi kỳ quái kia chưa?8 Đáp án là gì?


Lục Hợp:
D.

D. Các phường thị cùng thị thành không phân biệt.

Một câu hỏi lịch sử, Lâm Âm nghe xong mà đần cả người. Chờ đến lúc Kẻ Nghiện Rượu đưa ra đáp án thì cô hỏi Lục Hợp tại sao lại chọn A.
Lục Hợp bước lên kiểm tra hơi thở của Mèo Hồ Đồ, sau đó quay ra lắc đầu với mọi người.
Tại sao lại có thể như vậy? Lâm Âm nhớ đến cô nhóc luôn tươi cười, nghịch ngợm cách đây mấy tiếng, một cô gái hoạt bát cứ thế mà chết đi.
Mấu chốt cấu thành của giấc mộng này là gì nhỉ?
Rốt cuộc giấc mộng này muốn cô phải làm gì?
Lâm Âm rơi vào trầm mặc. Một chốc sau, cô hỏi:
Tôi cảm thấy mấy đáp án của tôi đều sai hết, tôi phải làm sao bây giờ?


Cứ thuận theo suy nghĩ trong lòng cô thôi, phải kiên định.


Cho F(x) có g9iá trị là (1,2) thì F(lgx) có giá trị bằng bao nhiêu?


Đó là gì thế? Phương trình toán học à?

Lục Hợp giải thích:
Chợ đêm thâu đêm và nhà ngói cả ngày là các loại hình kinh doanh của thời đó. Từ đó có thể đoán được hoạt động kinh doanh không bị giới hạn là một trong những đặc điểm của thời Bắc Tống. Trong dữ liệu không nói đến phạm vi phân bố của nhà ngói nên loại bỏ phương án B. Nhà ngói không đề liên quan đến người kinh doanh nên loại bỏ C. Phường thị là khu dân cư, không liên quan đến câu hỏi nên loại bỏ D.

Giỏi quá!
Lâm Âm nói chuyện với Lục Hợp xong lại nhìn câu hỏi, trong đầu nhớ đến giọng nói trong điện thoại vừa rồi:
Nhất định phải trả lời câu hỏi.

Một câu hỏi đơn giản như vậy nhưng chọn câu trả lời nào cũng rất ngu. Câu trả lời chính xác nhất chính là hình chữ
V
, cô quyết định không chọn một cái nào hết!
Giang Sơn Nhất Bút bắt đầu nói ra câu hỏi của mình:
Câu hỏi của tôi không phải là trắc nghiệm mà là điền vào chỗ trống. Nội dung là đoạn trích của ‘Khuyến học’. Cây chịu uốn nắn thì thẳng, kim loại được mài giũa thì sắc bén, người có học mà không biết khắc chế chính mình thì chẳng khác nào biết rõ luật còn phạm lỗi. Và ‘Về vườn rau’ của Đào Uyên Minh: như chim trong lồng nhớ rừng, cá trong chậu nhớ đáy hồ sâu. Trong đó ‘người có học mà không biết khắc chế chình mình’ và ‘chim trong lồng nhớ rừng’ là cụm từ tôi cần điền vào.

Câu hỏi điền vào chỗ trống này Lâm Âm cũng biết, câu hỏi này có vẻ khá đơn giản.
Lúc này Mèo Hồ Đồ đang ngồi dựa lưng vào giường theo tư thế tay ôm đầu gối, đầu ngửa ra, động tác cứng đờ.
Cô nhóc đã chết rồi!
Thanh Trà nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng, nói:
Câu hỏi của tôi là một câu hỏi địa lý liên quan đến bản đồ, không dễ miêu tả. Nội dung đại thể thì là thông qua bóng hàng cây in trên sân vận động vào lúc 8 giờ sáng chọn ra đáp án. Ngày mà các bóng cây và mặt đất có góc độ lớn nhất là ngày nào.

Cô nàng liếc Một Đỉnh Mười một cái rồi nói:
Câu hỏi địa lý, rất đơn giản.

Lâm Âm nhìn về phía căn phòng của Mèo Hồ Đồ, cửa hơi hé mở nhưng không thấy người xuất hiện.
Thanh Trà đi tới mở cửa đi vào, vừa đi vừa nói:
Chắc không phải đang ngủ chứ? Mèo Hồ Đồ? Mèo Hồ... a a a a!

Lâm Âm nhìn quanh một vòng, không phát hiện tờ giấy ghi câu hỏi đâu.
Mọi người không hẹn mà cũng nghĩ rằng Mèo Hồ Đồ trả lời sai nên bị trừng phạt.
Lục Hợp bất đắc dĩ nói:
Đây là đề thi mà cô đã làm qua.

Hả? Lâm Âm ngạc nhiên nhìn Lục Hợp:
Tôi đã từng làm những câu hỏi này á?

Lục Hợp phá tan sự im lặng:
Tất cả cùng nói ra câu hỏi với đáp án của mình đi.

Mỗi người bọn họ nhận được câu hỏi khác nhau, không biết liệu có thể lấy được manh mối nào từ đó hay không.
Lâm Âm đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo xông từ gan bàn chân lên, lạnh đến tận trong tim.
Tâm tình của mọi người lúc này rất phức tạp, tất cả đều trở nên nghiêm túc.
Một Đỉnh Mười:
Câu hỏi của tôi là: Nếu coi lá rụng là nốt nhạc duy mỹ thì mùa thu sẽ không mang cảm giác đau buồn. Câu này thể hiện đạo lý triết học nào?
A. Ý thức có tính kế hoạch.
B. Trong thành trải rộng các nơi vui chơi,
C. Các quan kinh doanh các khu vui chơi giải trí,
Lâm Âm nghe xong vẫn cảm thấy bất thường.
Kẻ Nghiên Rượu viết truyện lịch sử cho nên câu hỏi về lịch sử. Giang Sơn Nhất Bút viết truyện tiên hiệp cho nên câu hỏi là về ngữ văn cũng hợp lí. Một Đỉnh Mười viết văn hiện đại nên câu hỏi về chính trị cũng có sự liên quan, Thanh Trà cũng vậy. Nhưng câu hỏi của Lục Hợp là vi tích phân và câu hỏi của cô là có ý gì?
Kẻ Nghiện Rượu là người đầu tiên phản ứng, anh ta nói:
Câu hỏi của tôi là: Vào thời Bắc Tống ‘chợ đêm thâu đêm’ và ‘nhà ngói (chỉ nơi ăn chơi) cả ngày’ biểu thị cho cái gì:
A. Hoạt động kinh doanh không bị hạn chế thời gian.
Tiếng thét chói tai vang khắp tòa lâu đài, Lâm Âm với Lục Hợp liếc nhìn nhau rồi cùng chạy tới.
Lâm Âm thấy Thanh Trà đang ngồi bệt xuống đất, mắt nhìn trân trân vào trong phòng.
Lâm Âm lắc đầu:
May mà không cho tôi câu hỏi về toán học, nếu không tôi xong đời rồi.

Môn toán của cô thật sự siêu cấp tệ hại.
Học bá!
Ánh mắt của Lâm Âm nhìn Lục Hợp ngày càng sáng lấp lánh, thế nhưng Lục Hợp lại khẽ nhíu mày.
Lục Hợp gật đầu:
Trừ câu hỏi của tôi với cô ra, những câu hỏi khác đều có trong đề thi đại học của cô.

Thi... thi vào đại học?
Tiếp đó anh ta giải thích quá trình suy luận của mình. Lá rụng là sự tồn tại khách quan, mỗi người có một ý kiến bất đồng về ảnh hưởng cũng như tác dụng. Điều này chứng tỏ ý thức có tác dụng điều chỉnh và khống chế đối với từng cá nhân trước những tồn tại khách quan, đáp án C là đáp án đúng. Đáp án A nhấn mạnh ý thức có hành động trước khi xác nhận mục tiêu và những hành động của mục tiêu đó. Đáp án B nhấn mạnh ý thức chủ động phản ánh lại với thế giới, có lựa chọn chứ không phải là thế giới khách quan có cái gì thì sẽ phản ứng cái đó. D nhắc tới khoa học chắc chắn sai.

Một Đỉnh Mười còn nói tiếp:
Tôi từng là đại biểu của lớp Triết, cái này không làm khó được tôi.


Là vi tí6ch phân.

() Vi tích phân: là một nhánh của toán học tập trung vào giới hạn, hàm số, đạo hàm và tích phân của h5àm số, tích phân, và chuỗi vô hạn. Có 2 nhánh chính là tích phân và vi phân.
Lục Hợp vẫy tay với Lâm Âm, gọi cô qua xem.
Lục Hợp:
Bên ngoài không có bất cứ vết thương nào.

D. Ý thức có tính dự tính khoa học.
Tôi chọn C.

Lâm Âm nghĩ, bây giờ cô sắp tốt nghiệp đại học tới nơi rồi, ngay cả năm đó thi được bao nhiêu điểm còn không nhớ rõ chứ đừng nói tới đề thi. Cô thật sự không nhớ gì hết, bèn quay sang hỏi Lục Hợp:
Làm sao anh biết đây là đề thi đại học của tôi?

Lục Hợp:
Không có gì mà tôi không biết.

Cái gì?
Lâm Âm cầm tờ giấy nhìn lại một lần, chỉ có ba đáp án thôi 3mà, D ở đâu ra? Trừ phi câu hỏi của bọn họ không giống nhau, cô liền hỏi:
Câu hỏi của anh là gì?

Kẻ Nghiện Rượu, Giang Sơn Nhất Bút, Một Đỉnh Mười cũng xuất hiện, bọn họ đang hỏi han lẫn nhau.
Thanh Trà cộc lốc hỏi:
Mèo Hồ Đồ đâu?

B. ...
C. Ý thức có tính chủ động khách quan
Tất cả mọi người đi ra khỏi phòng của Mèo Hồ Đồ, mỗi người ôm một suy nghĩ.
Lục Hợp nhỏ giọng hỏi Lâm Âm:
Cô không cảm thấy câu hỏi mà bọn họ trả lời có cảm giác rất quen sao?

Trong chớp mắt cánh cửa được mở ra, cô nhìn thấy Lục Hợp ở phía đối diện cũng mở cửa cùng lúc.

Làm cái trò gì thế không biết!
Phía bên trái truyền đến tiếng oán giận, Lâm Âm thấy Thanh Trà đang tựa người vào tường.
Không có vết máu, không có vết thương nào. Dưới tình huống không tra ra được vũ khí gây án, bọn họ chỉ có thể đoán mò nguyên nhân cái chết của Mèo Hồ Đồ.
Kẻ Nghiện Rượu nói:
Mấy người có phát hiện tờ câu hỏi trong căn phòng này không?


Lạch cạch.
Một tiếng động vang lên.
Lâm Âm sợ hãi ngồi dậy, đây là tiếng động khi cánh cửa được mở khóa. Cô lập tức lao tới chỗ cánh cửa rồi đưa tay kéo ra.
Ai quy định nhất định phải chọn một trong ba đáp án này mới tính chứ, câu hỏi này rõ ràng cho đáp án sai. Thế nhưng để an toàn cô vẫn không quên bổ sung đáp án của mình vào chỗ giấy trống.
Lâm Âm cầm đáp án của mình đi tới trước cửa, hít sâu một hơi rồi đẩy nó ra ngoài qua khe cửa, tiếp đó là chờ đợi. Cô dựa vào giường, hoảng hốt suy tính trong ánh sáng mờ tối.
Không một ai có thể duy trì được tư thế kỳ cục này mà không nhúc nhích gì suốt mấy phút đồng hồ.
Biểu cảm của Mèo Hồ Đồ giống như đã nhìn thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng, đôi mắt cô bé trợn trừng hết cỡ.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.