Chương 27: Bí mật lâu đài cổ (5)


Tất cả mọi người cùng nhìn về một phía trong hành lang, một bóng người chậm rãi đến gần.

Quản gia không chút biểu tình nhìn bọn họ:8
Đêm đã khuya rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi.

Lục Hợp:
Giữ lại phòng sau này.

Quản gia chia đèn pin xong lại biến mất. Kẻ Nghiện Rượu, Một Đỉnh Mười cùng với Giang Sơn Nhất Bút cầm đèn pin ra ngoài.

Kẻ Nghiện Rượu!


Một Đỉnh Mười!

Một Đỉnh Mười thấy quản gia định từ chối liền nói,
Nếu lúc trước ông cho mấy cô gái ngủ chung một phòng thì Mèo Hồ Đồ đã không chết.

Quản gia chỉ lạnh lùng nở một nụ cười,
E rằng sẽ chết cả hai người.

Kẻ Nghiện Rượu nói:
Xảy ra chuyện thế này chúng tôi không thể đơn độc ở riêng được nữa!

Cú điện thoại kỳ quái, những câu hỏi kỳ quái, mục đích của đối phương là giết chết từng người bọn họ sao?
Thanh Trà bất giác ôm lấy cánh tay mình, cảm nhận nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng.
Lâm Âm nói chen vào:
Nhiều người mới càng dễ làm bại lộ âm mưu.

Giang Sơn Nhất Bút gật đầu với Kẻ Nghiện Rượu rồi hỏi:
Nhà vệ sinh ở hướng nào?

Tất cả mọi người đều trầm mặc, không một ai biết nhà vệ sinh ở đâu. Nhưng giữa một tòa lâu đài lớn thế này bọn họ không dám đi loạn.
Lâm Âm nghe vậy lập tức nhìn anh bằng ánh mắt khiếp sợ, người này thật sự từng viết tiểu thuyết sao?
Mặc kệ đây có phải là sự thật hay không nhưng vào lúc này cô tuyệt đối không thể kéo chân sau của Lục Hợp được, cô nói:
Tôi từng viết ‘Cô vợ xinh đẹp ngọt ngào của tổng tài bá đạo’.

Keng keng keng...
Có âm thanh truyền tới, từ mơ hồ rồi dần trở nên rõ ràng.
Thanh Trà giật mình, hỏi:
Hai người quen nhau?

Lâm Âm bị câu hỏi làm cho sửng sốt, lúc trước cô với Lục Hợp tỏ ra không quen biết nhau, hiện giờ nên giải thích như thế nào đây?
Lâm Âm gục xuống bàn suy nghĩ, Lục Hợp nhắn mắt dưỡng thần.
Thanh Trà rót một chén trà nóng, liếc mắt nhìn Lục Hợp với Lâm Âm:
Hai người là tác giả thật à?

So với việc để sự sợ hãi kéo từng người bọn họ mất mạng thì chẳng thà nhiều người nhiều sức mạnh.
Không một ai dám về phòng một mình nên cuối cùng tất cả tụ lại ngồi trước bàn ăn.
Mấy chữ này đâm thẳng vào trái tim của Lâm Âm. Cô như quên đi hết thảy cảm giác sợ hãi, trong đầu chỉ còn mấy chữ này - Bảo vệ cô ấy, bảo vệ cô ấy, bảo vệ cô ấy, bảo vệ cô ấy, bảo vệ cô ấy, bảo vệ cô ấy...
Trên mặt Lâm Âm hiện lên màu đỏ ngượng ngùng, nếu để Phó Gia thấy chắc chắn sẽ miêu tả vẻ mặt của cô lúc này là xuân tình nhộn nhạo.
Quản gia nâng đôi mắt sụp mí nặng nề của mình lên, nói:
Đây là sự an bài của số mệnh.

Nói xong, ông ta tự tay khóa cửa lại rồi nói với những người khác:
Trời sáng, mọi chuyện đều sẽ ổn.

Lâm Âm nhìn Lục Hợp, trong 5mắt hai người đều lộ ra vẻ lo lắng. Đến lúc trời sáng thì đám người bọn họ còn mấy người có thể sống?
Lâm Âm ôm ngực, trái tim cô hơi đau. Rõ ràng cô chỉ coi Mèo Hồ Đồ như một NPC trong trò chơi, chuyện sống chết là chuyện quá bình thương nhưng cảm giác thất bại này vẫn thật khó chịu.
Những người khác đa phần là hoảng loạn hoặc có tâm sự riêng trong lòng không nói ra.
Một Đỉnh Mười:
Thì cứ gọi thử xem sao.

Một Đỉnh Mười hô thêm vài tiếng nữa, sau đó quản gia chậm chạp xuất hiện. Ông ta còn bê theo một bình trà, sau khi đặt nó lên bàn bèn hỏi:
Xin hỏi gọi tôi việc gì?

Tại sao lại xuất hiện âm thanh này? Cứ như thể nó vang đến từ không gian khác.
Không đúng, rốt cuộc là không đúng chỗ nào. Cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói rõ ra được là ở đâu.
Lúc đến gần, Lâm Âm phát hiện ba ánh sáng từ ngọn đèn pin lần lượt chiếu thành hình chữ Xuyên, số Tám và Hình thoi.
Những hình dạng ánh sáng vốn không tồn tại lại đang ở ngay trước mặt cô.
Đột nhiên Lục Hợp đứng phắt dậy đi tới bên cạnh Lâm Âm, kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô.
Thanh Trà hỏi:
Lục Hợp, anh muốn làm gì?

Mỗi người một cái.
Lâm Âm nhìn Lục Hợp, hỏi:
Chúng tôi không ra ngoài chắc không cần dùng đến đèn pin đâu nhỉ?

Thanh Trà nhẹ giọng nói:
Cô vợ xinh đẹp ngọt ngào của tổng tài bá đạo là bộ truyện hiện đại duy nhất tôi từng viết.

Thế này mà cũng đụng trúng được! - Đây là sự cảm khái trong lòng Lâm Âm lúc này, đại khái cô có thể đoán được tại sao mình lại bị bóc mẽ rồi. Nguyên nhân là vì bối cảnh trong giấc mộng này chính là thế giới của cô, những người này đều tồn tại trong tiềm thức thực tế của cô.
Thật là, càng nói nhiều càng dễ phạm sai lầm, chẳng thà không nói còn hơn. Bây giờ bị lộ thế này còn làm ảnh hưởng đến cả Lục Hợp nữa.
Đang lúc Lâm Âm không biết giải thích như thế nào thì đột nhiên Thanh Trà ngã xuống đất rồi cả người co quắp lại, sau đó phun ra một ngụm máu đỏ chói mắt rồi tắt thở.
Không ngờ Lục Hợp lại nói:
Người yêu cãi nhau.

Người yêu...
Quản gia gật đầu:
Xin chờ một lát.

Quản gia nói xong liền đi lấy đèn pin, một lát sau ông ta ôm theo một đống đèn pin quay về.
Thanh Trà thấp thỏm nói:
Đây là âm thanh gì vậy, chắc không phải tiếng chuông tử thần chứ?

Biểu cảm của Giang Sơn Nhất Bút vẫn tương đối bình tĩnh:
Đây là tiếng chuông cổ.

Lục Hợp trầm mặc một vài giây rồi nói:
Bảo vệ cô ấy.

Bảo vệ cô ấy!
Giang Sơn Nhất Bút:
Nhà vệ sinh ở đâu?

Quản gia:
Trong lâu đài không có nhà vệ sinh.

Cô cứ tưởng Thanh Trà đang uống trà nhưng thực chất đó là một loại chất độc. Ấm trà này là do quản gia bưng tới, nhưng như vậy cũng không thể chứng minh rằng quản gia chính là thủ phạm đứng đằng sau tất cả.
Lâm Âm:
Chúng ta phải mau nói cho ba người kia cần cẩn thận với quản gia.

Một Đỉnh Mười nói:
Có một người nhất định biết.
Anh ta đứng dậy gọi toáng lên,
Quản gia! Quản gia! Ra đây! Ra đây!

Thanh Trà cau mày:
Quản gia sẽ nghe thấy sao?

Kẻ Nghiện Rượu gật đầu:
Không biết tiếng chuông này phát ra từ đâu và có thể cởi bỏ tất cả những nghi vấn của chúng ta hay không.

Lâm Âm lắng tai nghe đoạn đối thoại này. Cô không thể nói hết những gì mình biết ra, người duy nhất cô có thể tin tưởng chỉ có Lục Hợp.

Này, chúng tôi ở đây!
Xa xa truyền đến tiếng gọi.
Lâm Âm kéo Lục Hợp đi tới, xa xa cũng có thể trông thấy ánh sáng của đèn pin cầm tay.
Thanh Trà
à
một tiếng, nói:
Hai người không phải tác giả.

Lâm Âm chột dạ, thầm hô
hỏng bét
nhưng không nghĩ ra tại sao bọn họ lại bị phát hiện.

Vấn đề bây giờ là phải điều tra án mạng!
Thanh Trà kéo quản gia đến phòng của Mèo 3Hồ Đồ,
Ở đây có người chết!

Quản gia sau khi biết chuyện đã xảy ra liệu có còn hờ hững bảo bọn họ đi nghỉ ngơi được không? Để bọ9n họ ngồi im chờ cái chết tới sao?
Hai người cầm đèn pin, đi ra khỏi lâu đài.
Bên ngoài tối đen, hai người dựa vào ánh sáng của đèn pin để tìm những người khác.
Quản gia nhìn Giang Sơn Nhất Bút:
Thì ra bên ngoài giải quyết thôi! Đàn ông lại càng tiện.

Giang Sơn Nhất Bút nhún vai:
Cũng chỉ đành thế thôi, nhưng trời bên ngoài tối mù, ông cũng phải tìm cho chúng tôi vài cái đèn pin chứ!

Lâm Âm:
Cậu đi một mình rất nguy hiểm.

Kẻ Nghiện Rượu:
Tôi đi với cậu, tiện đường hút điếu thuốc.

Lâm Âm bày ra vẻ mặt hết sức chân thành, cô có cảm giác chính mình cũng tin vào lời nói dối của mình rồi.

Cô vợ xinh đẹp ngọt ngào của tổng tài bá đạo
là tên một bộ truyện cô mới đọc xong cách đây không lâu, nếu bị hỏi đến còn có thể ứng phó được.
Cô nhìn về phía Lục Hợp, chỉ thấy trong mắt anh cũng là sự mê man.
Những người khác có vẻ cũng đều giật mình trước tiếng chuông này.
Âm thanh này là... chuông cổ!
Chỉ có chuông cổ mới có thể phát ra âm thanh du dương kéo dài như thế này.
Lâm Âm lại rơi vào vòng tuần hoàn của từ ngữ lần nữa...
Thanh Trà vốn muốn hỏi tiếp nhưng Giang Sơn Nhất Bút đột nhiên đứng lên, nói:
Tôi muốn vào nhà vệ sinh.

Chết rồi?
Lâm Âm sững sờ.
Lục Hợp bình tĩnh trả lời:
Đương nhiên, tôi đã từng viết ‘Linh đồng’, ‘Bí mật lâu đài cổ’, không biết cô đã từng đọc chưa?

Thanh Trà ngẫm nghĩ một chút, hình như là hơi có ấn tượng.

Giang Sơn Nhất Bút!

Lâm Âm hô to nhưng bị gió thổi tạt vào cổ họng, sặc đến mức ho khan.
Lục Hợp cầm ấm trà lên ngửi:
Cái mùi này... sao cô ta có thể uống được chứ?

Lâm Âm cũng ngửi thử rồi lập tức quay mặt đi.
Cả tòa lâu đài lớn thế này mà không có nhà vệ sinh?
Không một ai tin được điều này.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.