Chương 36: Zombie bủa vây (1)
-
Người Trong Mộng
- Niên Thập Bát
- 1515 chữ
- 2022-02-04 05:42:46
Sau một tiếng hét thảm thiết, Lâm Âm phát hiện mình không đau như tưởng tượng, bởi vì cô bị ném lên giường.
Cô ngượng chín người, n8hanh chóng cuộn người chui vào trong chăn, lắp bắp hỏi:
Cậu… cậu muốn làm gì?
Lâm Âm ngượng chín người.
Mẹ à, giọng điệu của mẹ giống như mấy bà hàng xóm ấy. Hơn nữa, con gái mẹ mới có hai mươi mốt tuổi thôi, phiền mẹ đừng cộng thêm một tuổi lúc mang thai con và cộng thêm một tuổi Tết đến.
Cô đứng trong đám đông, mê man nhìn đám người bên cạnh. Giống như một đàn hươu bị rượt đuổi, ai nấy đều mang theo vẻ mặt hoảng sợ điên cuồng chạy.
Lâm Âm cũng chạy theo, được một lát thì không còn sức lực nên dần rơi lại phía sau. Cô hiếu kì quay đầu nhìn lại, giây cót tinh thần lập tức đạt mức lớn nhất.
Làm gì à...
Trần Cảnh Nhiên khoanh tay đứng ở cạ3nh giường, cười xấu xa, nói:
Cô không ngủ được, tôi cũng không ngủ được, chi bằng… chúng ta… làm một vài chuyện thú vị...
Hơn nử9a đêm... chuyện thú vị...
Ở nhà vẫn là tốt nhất, đồ ăn bán bên ngoài làm sao so được với mùi vị thức ăn ăn vài chục năm trong nhà?
Ba Lâm đang hỏi han tình huống dạo này của con gái thì mẹ Lâm đột nhiên chen lời:
Năm nay con hai mươi ba tuổi rồi đấy, có người yêu chưa?
Sau khi
trải qua
tâm lý biến hóa, Lâm Âm nở nụ cười nói:
Không có không có không có, nếu con muốn có bạn trai nhất định sẽ để cho me xét duyệt trước.
Mẹ Lâm nói:
Trong nhà không ngăn cản con, gặp được người thích hợp thì cứ yêu thôi.
Cô không cần chuẩn bị hành lý nên cứ thế thẳng tiến về phía bến xe.
Sau khi mua vé lên xe, cô chống cằm bằng hai tay, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cô ngồi trước máy vi tính, không cách nào tập trung được, đầu óc hoàn toàn bị chuyện tối hôm qua quấy nhiễu.
Đêm qua không kiêng nể gì, giờ không có thuốc hối hận để ăn. May là hôm nay Trần Cảnh Nhiên và Phó Trình có giờ học nên đã đi ra ngoài từ sớm.
Buổi tối, ngủ trong căn phòng quen thuộc của mình, Lâm Âm mở điện thoại lên xem, Trần Cảnh Nhiên vẫn chưa trả lời.
Còn nhỏ, hửm?
Ngữ điệu của Trần Cảnh Nhiên mang theo sự uy hiếp.
Giống như nếu cô dám gật đầu, cậu sẽ giải quyết cô tại chỗ.
Hóa ra, trăng cũng có thể lạnh như nước, cũng có thể ấm lòng người.
Nếu nói lòng của phụ nữ là kim dưới đáy biển, vậy thì lòng của đàn ông càng thêm khó nắm bắt.
Đừng rúc vào chăn như vậy, không ngộp thở sao?
Trần Cảnh Nhiên nói.
Lâm Âm gật đầu, rồi ngay lập tức lắc đầu.
Dọc theo đường đi, không thấy tin nhắn trả lời, cô cũng dứt khoát không đợi nữa.
Về đến nhà, vừa lúc tới bữa tối, Lâm Âm rưng rưng nước mắt nhìn cả bàn đồ ăn đều là món mình thích.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn còn tiếp tục:
Con nhóc chết tiệt! Dạo này con chết ở đâu rồi hả? Cánh cứng cáp rồi phải không? Sao lâu rồi không điện thoại về nhà…
Lâm Âm vội chỉnh nhỏ âm lượng cuộc gọi, che điện thoại lại nói:
Mẹ, dạo này con có việc.
Cái gọi chuẩn bị tâm lý với khi sự việc thật sự diễn ra kì thực mà nói là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa, bây giờ cô cũng không có bạn trai thật, cho nên… tiếp tục cười mỉm thôi.
Nói chung, bữa cơm này, chỉ có một mình cô là không yên lòng nhất.
Nhớ lại trước khi về nhà, cô còn cố ý gửi tin nhắn cho cậu… Cô buồn bực đặt điện thoại sang một bên.
Ngủ!
Không nhỏ không nhỏ!
Lâm Âm bị dọa, liên tục nói hùa.
Phía trên truyền đến tiếng cười, cả chiếc giường rung nhè nhẹ.
Cô thả lỏng cả người, lắc cái eo sắp xơ cứng vì ngồi trước máy vi tính trong một thời gian dài.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Mẹ Lâm:
...
Hiện tại giao thông rất phát triển. Hơn nữa nhà Lâm Âm ở ngay sát thành phố Hoa Hải, chỉ cần ngồi hai, ba tiếng đồng hồ xe khách là có thể về đến nhà.
Cô chắc chắn sẽ không có cái suy nghĩ hai người họ chỉ đơn thuần đắp chăn bàn chuyện lý tưởng cuộc đời. 6Cô nuốt một ngụm nước bọt,
À... ừm... cậu nghe tôi nói này, bây giờ cậu còn nhỏ, không thích hợp… ưm…
Một bóng người đè xuống, c5ách một chiếc chăn, Lâm Âm vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.
Chưa kể, để thể hiện mình không chột dạ, cô còn nói có việc gì thì gọi cho cô.
Gửi tin nhắn xong, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, không để ý tới chuyện gì nữa.
Cô còn chưa suy nghĩ xong phải dùng tâm tình gì để đối mặt Trần Cảnh Nhiên. Cô có thể cắt bỏ đoạn kí ức hôm qua không?
Không được, nếu cô còn ở nhà buồn bực thì cô sẽ bức điên chính mình mất, cô nên đi ra ngoài đổi gió thay đổi tâm trạng thôi.
Lâm Âm cầm điện thoại, chìa khóa và ví tiền, nói đi là đi.
Cô đứng trên đường, cảm nhận ánh mặt trời đã lâu không thấy. Quả nhiên ánh mặt trời ấm áp là là thuốc chữa trị tốt nhất.
Xe từ từ chạy, khu dân cư bên cạnh bến xe dần bị bỏ lại phía sau. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên khuôn mặt cô. Thời tiết hôm nay thật đẹp.
Cô ngồi trên xe, gửi tin nhắn cho Trần Cảnh Nhiên: [Tôi có việc về nhà một chuyến, mấy ngày nữa sẽ quay lại, có việc gì thì gọi cho tôi.]
Vì tỏ vẻ mình không lâm trận bỏ chạy, cô nhấn mạnh là cô có việc nên mới về nhà. Về nhà làm gì? Đương nhiên là có chuyện rất quan trọng rồi.
Ừm thì... trong nhà có tôm không ăn hết, cô phải về nhà giúp ba mẹ tiêu diệt.
Aizz…
Đây đã là lần thứ N trong ngày hôm nay Lâm Âm thở dài.
Người mẹ năm xưa nói –
Mày mà dám yêu sớm thì mẹ đánh gãy chân chó của mày
- bây giờ lại nói ra lời như vậy làm cho Lâm Âm cảm thấy thời gian trôi thật nhanh. Năm tháng như thoi đưa, chuyện cũ… không thể nhìn lại.
Thế nhưng Lâm Âm biết, nếu bây giờ cô nói mình có bạn trai rồi thì nhất định sẽ phải đối mặt với một cơn bão táp của gia đình.
Lúc này, ánh mắt cậu không còn lạnh lùng như bình thường mà trở nên dịu dàng.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt như vậy của cậu.
Lâm Âm nhìn màn hình, là mẹ cô gọi tới. Cô vừa nghe máy, tiếng la hét ùn ùn kéo đến.
Màng nhĩ của cô bị sóng xung kích oanh tạc.
Lâm Âm cảm thấy sức ép trên người mình không còn nữa, lại nghe thấy tiếng bước chân, cho nên ló đầu ra khỏi chăn.
Ánh sáng đột nhiên chiếu vào mắt khiến cô vô thức nhắm mắt lại. Cho đến khi thích ứng được ánh sáng, cô mới mở mắt ra, nhìn thấy Trần Cảnh Nhiên đứng ở cạnh cửa.
Hai tay của cô siết chặt mép chăn, như sợ lỡ để lộ ra một khe hở thì sẽ có một con quỷ lớn chui vào.
Trần Cảnh Nhiên dở khóc dở cười nhìn con nhộng lớn này, sau đó đứng dậy đi bật đèn.
Đều do người nào đó làm loạn tâm tư cô.
Lâm Âm nghĩ ngợi rồi nói:
Con về nhà ngay đây, lát nữa là về tới nhà rồi.
Mẹ Lâm vẫn còn lải nhải:
Con không nhớ đến mẹ thì cũng thôi, nhưng còn ba con kìa, ngày nào ông ấy mua thức ăn cũng nghĩ đến con gái thích ăn món này thích ăn món kia…
Cô… đã ba ngày rồi không gọi điện thoại về nhà.
Giới tính khác nhau, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ giống nhau được.
Bởi vì không bật đèn nên Lâm Âm không nhìn thấy rõ được vẻ mặt lúc này của Trần Cảnh Nhiên.
Không ngờ cũng có lúc cậu lại cười thoải mái như vậy. Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thế nhưng bây giờ cô là trò cười của cậu, cô chỉ có cảm giác không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Phía sau, một đám zombie khổng lồ đang đuổi theo bọn họ. Bên tai cô không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết của những người có thể lực kém bị zombie đuổi kịp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.