Chương 37: Zombie bủa vây (2)


Thành phố lớn này rất sầm uất, phong cách kiến trúc không khác gì với đời sống thật, người chạy bên cạnh cũng đều rất bình thường, khác biệt duy nhất 8là đám sinh vật kỳ lạ phía sau.

Mọi người tràn vào một tòa cao ốc giống như ong vỡ tổ, sau đó đóng cửa lớn lại, có thể miễn cưỡng ngăn được đ3àn zombie một lúc.

Lúc này Lâm Âm mới có cơ hội điều chỉnh hơi thở. Nhớ hồi trước, mỗi lần cô thi chạy 800 mét đều là bò mà đi, ai ngờ hôm na9y lại bị bức ra tiềm năng bị ẩn giấu.
Mập Mạp nhìn thanh kiếm trên cổ mình, nhanh chóng hiểu ám chỉ của Gầy Gò.
Anh ta đẩy mũi kiếm ra, trong lòng thầm thấy may mắn, may là kiếm chưa mài bén, nếu không thì đã có thể dễ dàng cắt làn da mịn màng trên cổ anh ta.
Vương Đại Thành lườm Gầy Gò,
Cao Cảnh, lần sau cậu có thể dịu dàng hơn một chút không?

Mập Mạp đến gần cô, cười nói:
Tôi tên Vương Đại Thành, rất vui được quen biết.

Lâm Âm còn chưa kịp trả lời thì một vệt sáng đã lóe lên trước mặt.
Trên cổ của Mập Mạp kề một thanh kiếm khiến anh chàng sợ toát mồ hôi lạnh, đến khi hồi hồn lại, lập tức mắng:
Mẹ nó, Cao Gậy, cậu bị bệnh đấy à?

Thấy tất cả mọi người đều đồng ý, Lâm Âm bèn theo họ di chuyển tới phố Giả Cổ.
Phố Giả Cổ là một địa điểm du lịch. Tên ban đầu của phố Giả Cổ không phải là Giả Cổ, chỉ vì trên phố đều bán hàng giả, lấy danh nghĩa đồ cổ lừa du khách vùng ngoài nên mới bị người địa phương đặt tên là phố Giả Cổ.
Kiếm cổ mà Mập Mạp nhắc tới thực chất là kiếm giả, kiếm cổ giả đều là kiếm chưa được mài bén.
Mập Mạp cầm ống nhòm, bất đắc dĩ thở dài,
Xem ra chỉ có thể chờ đợi máy bay trực thăng cứu viện thôi.

Thế nhưng mới vừa nói xong, anh ta lại lắc đầu nói,
Nhiều người thế này sẽ không thể cứu hết được.

Không nói đến việc máy bay trực thăng không chở được nhiều người, đám zombie gần như đã xâm chiếm khắp nơi rồi.
Không ai hi vọng bản thân mình bị vứt bỏ vào lúc này, cũng không ai muốn đối mặt với cái chết.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Bỗng một tiếng hét to vang lên từ trong đám người:
Không được bỏ cuộc, chúng ta có thể tự cứu chính mình!

Đám người chỉ còn lại hơn hai chục người chen chúc trước thang máy.
Lâm Âm kinh ngạc nhìn từng 6người đi vào thang máy. Cô cảm thấy hơi khó hiểu, tình huống bây giờ không phải giống như tình huống khi có hỏa hoạn, không thể chạy lên lầu sao? Nếu5 zombie vây kín dưới lầu thì bọn họ sẽ bị vây chết ở trên đó.
Nhưng bây giờ không còn lựa chọn nào tốt hơn. Cô nhìn cánh cửa kính sắp bị zombie đánh nát, hạ quyết tâm theo mọi người đi vào thang máy.
Bởi vì tiếp xúc trực tiếp với zombie sẽ bị lây nhiễm, cho nên họ rất rất cần có vũ khí.
Lâm Âm nhìn lên bầu trời, nếu không phải có đám zombie rình rập thì cô nhất định sẽ yên lặng nhìn đám người chơi mô phỏng game Outlast.
() Outlast (tạm dịch: Lối thoát cuối cùng) là trò chơi điện tử thuộc thể loại kinh dị sinh tồn được phát triển và phát hành bởi hãng Red Barrels.
Còn về chỗ lánh nạn…

Đài ngắm cảnh!
Hai người cùng nhau thốt lên.
() Đài ngắm cảnh: một kiến trúc tham quan trên cao thường nằm trên một kiến trúc cao như tòa nhà chọc trời, tháp quan sát hoặc trên đỉnh núi.
Những cửa hàng trên phố đều mở rộng cửa, thế nhưng cả phố lại không có một bóng người.
Trên con đường vắng vẻ chỉ có duy nhất đám người bọn họ, không ai dám lên tiếng, vì sợ gây ra ồn ào sẽ dẫn zombie tới.
Trong cửa hàng có khá nhiều hàng tồn, có thể đáp ứng đủ nhu cầu mỗi người một vũ khí.
Mới vừa bước vào siêu thị, mọi người thi nhau chạy về phía khu bán thức ăn, Lâm Âm lắc đầu, đi đến khu bán đồ dùng sinh hoạt.
Cô chọn một chiếc balo vừa phải, thuận tiện lấy một con dao gọt trái cây và một chiếc cốc xếp du lịch có thể gấp gọn.
Nhìn thấy khu đồ bán đồ đi mưa, cô sờ chiếc ô gấp gọn, sau khi suy nghĩ lại lấy chiếc ô cán dài ở bên trên.
Mắt Mập Mạp sáng lên, nói:
Tôi biết nơi nào có vũ khí. Trên phố Giả Cổ có bán kiếm cổ.

Gầy Gò đẩy mắt kính, bổ sung:
Con phố đó còn có một siêu thị lớn.

Vũ khí và thức ăn đều được đảm bảo rồi.

Cái này hơi nặng.
Lâm Âm ước lượng cân nặng, cả kiếm lẫn vỏ kiếm nặng khoảng hơn hai cân.
Cô cảm thấy mấy thanh kiếm chưa mài bén này còn chẳng so được với dao thái rau. Mọi người đều cầm vũ khí, có nhiều người còn cầm không chỉ một vũ khí.
Lâm Âm liếc thấy Mập Mạp nhét
bảo vật trấn điếm
của cửa hàng vào trong ngực, nhìn bảng giá bên cạnh. Sáu chữ số!
Không có lời đáp lại, chỉ có một bóng lưng cao gầy lạnh lẽo cô quạnh.
Mập Mạp dường như rất quen với chuyện này, anh ta sờ cổ mình, cười nói với Lâm Âm,
Người anh em của tôi hơi khác người bình thường.

Lâm Âm cười đáp lại, tỏ vẻ mình không để ý.
Cô đưa mắt nhìn tổng thể hoàn cảnh trước mắt. Bởi vì chênh lệch địa hình cho nên sau khi cửa thang máy đóng lại, đám zombie phải đi lên từ một con đường khác mới có thể đuổi theo kịp bọn họ, giúp bọn họ tranh thủ thêm được rất nhiều thời gian để chạy trốn. Cô thật sự muốn vỗ tay khen ngợi trí tuệ của con người.
Có điều cô vẫn hơi lo lắng, đám zombie này đến từ đâu?
Nếu thành phố này có rất nhiều zombie, vậy thì việc bọn họ cứ chạy trốn mãi cũng không phải là cách.
Lâm Âm hơi nhếch môi, đúng vậy, chính là đạo lý
không mài đao thì chặt củi cũng chỉ phí công
. Những người biết đạo lý này rất nhiều, nhưng lại không có mấy người hiểu thật sự.
() Chuẩn bị đầy đủ thì sẽ thực hiện công việc tốt hơn.
Cô đã mài đao của mình xong, bây giờ đương nhiên là phải đi đốn củi rồi.
Ting!
Thang máy đến tầng 20.
Cô bước ra thang máy, trước mắt như thể mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Bởi vì, trước mặt là một con đường.
Cô nhìn thấy một con đường?
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt đường sạch sẽ khiến người ta như thoát khỏi mây mù, nhìn thấy được hi vọng.
Thay vì ngồi chờ chết, không bằng liều mạng để tìm đường sống.
Mập Mạp cầm ống nhòm nói:
Chúng ta phải tìm một chỗ lánh nạn, còn phải có đầy đủ thức ăn nữa.

Lúc này, một nam sinh vóc dáng cao gầy (Gầy Gò) đeo mắt kính nói thêm:
Vũ khí, chúng ta cần có vũ khí!

Không ngờ cô lại gặp được một tổ hợp Mập – Gầy thú vị, khiến cô quên mất sợ hãi trước đó.
Tất nhiên, cô quên, nhưng chắc chắn vẫn còn người nhớ.
Tất cả mọi người đã chọn vũ khí xong, bước tiếp theo là phải đến siêu thị.
Gầy Gò lạnh lùng nhìn anh ta,
Vương Mập Mạp, đã là lúc nào rồi mà cậu còn…

Anh ta nhìn Lâm Âm bằng ánh mắt đề phòng, nhưng không nói một lời nào.
Lâm Âm lập tức hiểu ra, Mập Mạp và Gầy Gò là người quen, còn có quan hệ vô cùng tốt. Rõ ràng Gầy Gò nghi thân phận của cô có vấn đề nên muốn Mập Mạp phải chú ý.

Đi tìm quân đội!
Có người hô lên.

Không được, không được, con đường đi tới doanh trại quân đội đã bị zombie chiếm đóng rồi.

Lâm Âm thấy một người mập mạp cầm ống nhòm nói, không biết lúc nãy anh ta làm thế nào mà có thể chạy như bay lên đây được.
Sau đó cô mới đi về phía khu bán thức ăn.

Trùng hợp thật.

Đi tới lối rẽ Lâm Âm gặp được tổ hợp Mập – Gầy, Vương Đại Thành tươi cười toe toét, còn Cao Cảnh thì vẫn lạnh băng như trước.
Chậc chậc.
Mập Mạp cảm nhận được ánh mắt của Lâm Âm, bèn nhếch môi cười với cô:
Mỹ nữ, làm quen đi.

Khuôn mặt núc ních cộng thêm làn da trắng khiến cho người ta không cảm thấy anh ta là người thô tục khi nói ra câu này.
Thấy cặp đôi này, Lâm Âm lại nhớ tới tổ hợp Không Đầu Óc và Không Vui Vẻ.
() Không Đầu Óc và Không Vui Vẻ là một bộ phim hoạt hình được sản xuất bởi hãng phim nghệ thuật Thượng Hải vào năm 1962, kể về hai đứa trẻ
Không Đầu Óc
có ngoại hình lùn mập và
Không Vui Vẻ
có ngoại hình cao gầy.
Đương nhiên, Vương Đại Thành không phải là Không Đầu Óc, kì thực anh ta rất thông minh. Nhìn thấy balo của Lâm Âm, anh ta liền cười:
Cách nhìn nhận của anh hùng thường giống nhau.

Khu thực phẩm bị cướp đoạt vô cùng thê thảm, trái cây tươi nếu không bị lấy đi thì cũng bị bóp nát không còn hình dạng.

Lâm Âm thở dài, mục đích của cô không phải là mấy thứ này. Theo kinh nghiệm của cô, nếu nhét trái cây vào trong túi thì đến giờ phút mấu chốt chắc chắn sẽ xong đời. Còn không nhớ lần đi chơi xuân hồi nhỏ, nhét chuối tiêu vào trong túi sao?

Lâm Âm đi tới khu bán đồ ăn vặt. Những thực phẩm đựng trong túi hút chân không sẽ bảo quản được lâu hơn, cũng dễ dàng dồn nén lại hơn.

Cô nhìn dãy đồ hộp trước mặt, mấy thứ này hơi nặng, có mang theo cũng không được nhiều.

Bánh quy và chocolate, hai thứ này vô cùng quan trọng. Bánh quy chống đói, còn chocolate là
thần khí
trong các loại truyện sinh tồn.

Quan trọng nhất là hai thứ này vừa không nặng vừa không chiếm chỗ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.