Chương 38: Zombie bủa vây (3)


Tất nhiên, nếu cô đi nương nhờ trước, khả năng bị từ chối là rất lớn. Vào giây phút sống còn thế này, ai sẽ để ý đến sự sống s8ót của một kẻ yếu?

Không biết vì sao lúc này cô không cảm thấy sợ hãi cho lắm. Giống như tận sâu trong đáy lòng có le3 lói ánh sáng hi vọng.

Để cô nhìn xem, rốt cuộc thế giới cảnh trong mộng này là như thế nào?
Quan trọng nhất là địa hình cao. Nếu bọn họ làm dấu hiệu thì khi quân đội tới giải cứu, chắc chắn có thể phát hiện thấy bọn họ. Cho nên, hiện giờ bọn họ cần phải đến đài ngắm cảnh càng sớm càng tốt.
Đài ngắm cảnh cách đây không xa. Bởi vì ở đây là khu du lịch cho nên đài ngắm cảnh nằm này ở phía trên phố Giả Cổ. Siêu thị lúc nãy mà bọn họ tới nằm ở lưng chừng núi, giờ họ chỉ cần đi lên nữa là đến đài ngắm cảnh. Hiện giờ chỉ cần bọn họ ngẩng đầu lên là có thể thấy được một góc của đài ngắm cảnh.
Có thể thấy được mục đích đến là có thêm một chút động lực để trèo lên rồi.
Vương Đại Thành nhếch môi, cười nói với cô,
Ý kiến hay!

Anh ta vốn định tiếp tục tán gẫu với Lâm Âm nhưng lại bị Cao Cảnh lạnh lùng chen lời:
Có zombie đầu tiên mò tới, chắc là đám phía sau cũng sắp tới rồi.

Tất cả mọi người đều hiểu
đám phía sau
nghĩa là gì.
Bốp bốp bốp!
Người vỗ tay khen ngợi lại là Vương Đại Thành.

Lợi hại!

Vào lúc này, có thể giữ được bình tĩnh đã là không dễ dàng, huống hồ còn có tâm trạng vui đùa.
Lâm Âm nhún vai đáp,
Cảm giác giống như đang chơi game.

Cô nhớ tới giấc mơ về game đợt trước, nếu coi đám zombie ở đây là quái vật trong trò chơi thì tâm lý sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tại sao lại con người biến thành zombie?
Đây là một bí ẩn khó hiểu, đại khái cũng chỉ là một thiết lập.
Trong lúc Lâm Âm suy nghĩ miên man thì buổi tối đã đến.
Vương Đại Thành nói:
Chúng ta đi cửa sau.

Lâm Âm lơ mơ đi theo cặp đôi Mập – Gầy ra cửa sau, cô nghi ngờ hỏi:
Sao các anh biết ở đây có cửa?

Vương Đại Thành cười toe toét, giải thích:
Thứ nhất, các siêu thị thường sẽ có cửa sau dùng để nhập hàng. Thứ hai, đây là siêu thị của nhà Cao Cảnh.

Lâm Âm quay đầu lại, thấy phía sau có vài người đi theo, có lẽ là thấy bọn họ đi nên bám theo.
Hiện giờ bọn họ giống như là một tiểu đội dẫn đầu, mà cô cũng không bài xích đám người bám theo bọn họ. Rất nhiều thời điểm, rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào lực lượng cá nhân là có thể giải quyết được. Mà thứ mà bọn họ phải đối mặt lại có lực lượng khổng lồ như vậy, ai biết số lượng của đại quân zombie là bao nhiêu đâu.
Người xưa đã dạy
nhiều người nhiều sức mạnh
, người xưa sẽ không lừa chúng ta.
Lâm Âm lùi về sau một bước, không phải vì cô sợ zombie mà là vì sợ bị người phe mình đạp trúng.
Trong tay mọi người đang cầm kiếm cầm đao đấy, chạy cái gì mà chạy! – Lâm Âm rủa thầm trong lòng.
Mỗi người một nhát cũng đủ băm nát con zombie ra rồi.
Thanh kiếm dài đâm ngập sâu vào cơ thể con zombie, sau đó còn tặng kèm một kệ hàng ngăn cách.
Cái thứ ghê tởm này, đương nhiên không thể để nó tới gần mình! - Đây cũng là phản ứng thứ hai của Lâm Âm. Tay cô nhanh hơn não một bước, còn vì sao lại là kệ hàng, đương nhiên là để ngăn giữa cô và con zombie.
Ai biết thứ chất lỏng con zombie này tiết ra có gây ra biến dị hay không?
Tiên phong và quân đội.
Lúc này, nơi đây hoàn toàn không thích hợp để nói chuyện phiếm và ở lâu.
Xa xa bỗng truyền đến từng trận xôn xao.
Trong lòng Lâm Âm chỉ biết viết một chữ
Phục
.
Có thể trơ mắt nhìn người khác cướp đoạt đồ ở cửa hàng nhà mình cũng là một loại năng lực.
Có thể dẫn theo người khác đi cướp đoạt đồ ở siêu thị nhà mình cũng là một loại năng lực.
Mọi người lục tục leo lên đài ngắm cảnh. Đứng trên đây có thể quan sát tổng thể thành phố.
Lúc này, Lâm Âm mới rảnh rỗi mà bắt đầu so sánh và phân tích thế giới này. Thông qua một vài tình tiết lẻ tẻ, cô ghép được quá trình diễn ra sự kiện hoàn chỉnh và bối cảnh ở đây.
Cuối cùng cô cũng coi như biết được tin tức mà mình mong muốn.
Ngày hôm qua thế giới này vẫn còn là thế giới bình thường, bọn họ đều là người dân bình thường trong thành phố. Sáng nay thức dậy thì lại phát hiện có một bộ phận người trong thành phố biến thành zombie.
Nguyên nhân biến dị do đâu trước mắt chưa rõ, thế nhưng có người tận mắt nhìn thấy người bị zombie cào trúng, ngay lập tức lây nhiễm biến thành zombie.
Zombie thiếu hụt tính người và năng lực suy nghĩ nhưng lại có năng lực công kích vô hạn. Cho nên mọi người vô cùng khủng hoảng, sợ mình bị ăn tươi, cũng sợ mình sẽ biến thành zombie.
Hoảng sợ…
La hét chói tai…
Chạy loạn ra cửa…
Mặt trời lặn mang đi tia sáng cuối cùng, chỉ còn lại bóng tối vô tận, ngay cả ánh trăng cũng không có, giống như bị mây đen che khuất hoàn toàn, cả ánh sao cũng vậy.
Bọn họ chỉ có thể nhặt củi ở xung quanh nhóm lửa. Vương Đại Thành lấy bật lửa ra châm lửa, cười nói:
Xem đi, tôi đã nói rồi mà, mang theo bật lửa chắc chắn có tác dụng.

Dứt lời, Vương Đại Thành lấy một gói thuốc lá từ trong túi ra, nhanh tay châm thuốc, vừa nhả khói thuốc vừa nhìn mọi người.
Lâm Âm vừa nhìn 9đám người vừa suy nghĩ. Loài người là sinh vật rất dễ bị ảnh hưởng lẫn nhau, mà mỗi người lại có tư duy của riêng mình, cho n6ên khi xảy ra một sự kiện đột ngột thì rất dễ rối loạn.
Ví dụ như bây giờ…
Có một con zombie bước vào siêu th5ị…
Woa!
Lâm Âm lập tức nhìn về phía Cao Cảnh, đối phương vẫn mang vẻ mặt thờ ơ như trước, chỉ nói một câu:
Phố Giả Cổ là của nhà Vương Mập Mạp.

Các anh…
Thật là ghê tởm!
Vào giây phút mấu chốt, phản ứng đầu tiên của Lâm Âm là…
Phập!
Bây giờ thì cả đám người cầm vũ khí lại bị một con zombie đuổi chạy té khói.
Ở trong đám người chạy loạn, Lâm Âm đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, dẫn tới sự chú ý của con zombie.
Nó há to miệng lao về phía Lâm Âm, thứ chất lỏng không biết tên trong miệng nó nhểu xuống tí tách tí tách…
Cô không biết phải tiếp lời như thế nào. Có điều, đã có thể nói móc lẫn nhau như vậy, cho thấy tình cảm giữa họ rất thân thiết.
Sau khi ra ngoài từ cửa sau siêu thị, Vương Đại Thành vừa đi vừa nói:
Mục tiêu hiện tại của chúng ta là cố chống chọi, chờ quân đội tới cứu. Nhưng mà trời sắp tối rồi.

Lâm Âm nhìn ráng chiều đỏ rực khắp bầu trời, trong lòng khẽ rùng mình.
Càng về đêm thì càng nguy hiểm.
Buổi tối sẽ khiến cho thị giác của con người giảm xuống, còn zombie thì lại không hề mất đi độ nhạy bén, chí ít cũng cao hơn con người rất nhiều. Cho nên, buổi tối chính là sân nhà của zombie.
Vì an toàn, họ nhất định phải tìm được một chỗ có thể đề phòng được zombie tấn công bất ngờ vào buổi tối. Đài ngắm cảnh được nhắc đến lúc trước là một nơi có không gian mở, xung quanh không có bất cứ vật gì che chắn, đường đi lên lại chật hẹp, dễ thủ khó công, là một địa điểm rất an toàn.
Nhìn tư thế lão luyện của anh ta, Lâm Âm lắc đầu bất đắc dĩ. Có điều, nhờ sở thích nhỏ đó của anh ta, vào giây phút mấu chốt lại khiến mọi người bớt bao nhiêu việc.

Nếu là cô thì cô sẽ không nghĩ đến việc chuẩn bị một thứ như là bật lửa. Còn Vương Đại Thành nghiện thuốc, cho nên lúc đi lấy đồ, anh ta không quên lấy không ít bật lửa.

Cô thật sự tò mò, không biết trong balo của Vương Đại Thành có những gì. Dựa theo tư thế nhả khói vừa rồi, anh ta chắc chắn là một kẻ nghiện thuốc lá, và chắc chắn cũng mang theo không ít thuốc lá.

Lại nhìn dáng vẻ mập mạp của anh ta, nhất định cũng mang theo không ít đồ ăn.

Cao Cảnh vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như trước. Có điều, nhìn từ chỗ đứng của anh ta, xem ra có vẻ rất ghét Vương Đại Thành hút thuốc.

Đây là lần đầu tiên Lâm Âm thấy người có tính tình lạnh nhạt như vậy, như thể tất cả mọi việc đều không liên quan đến anh ta, ở trong hiện thực rất ít khi gặp người có tính cách này.

Người cảm tính thường sẽ thể hiện suy nghĩ trong quá trình tự hỏi của mình, như vậy sẽ trông có vẻ nói rất nhiều. Còn người lý tính thường phân tích suy luận trong đầu, sau đó mới đưa ra đáp án, so ra thì ít nói hơn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.