Chương 41: Zomibe bủa vây (6)


Cô đang lơ lửng giữa không trung!

Cô cảm thấy có một đôi tay đang ôm lấy eo mình, bèn ngẩng đầu lên thì thấy Lục Hợp.

Là hang g8liding, cô nhìn thoáng qua phía bên dưới, khẽ rùng mình rồi lập tức ôm chặt lấy eo của Lục Hợp.
() Hang gliding: là trò bay lượn trê3n không trung bằng cách bám vào một cái khung như chiếc diều và dùng chân tay điều khiển.
Người bị bệnh sợ độ cao như cô không thể thư9ởng thức được cái cảnh đẹp này.
Không ngờ cô và Lục Hợp lại nhảy xuống thật, tuy lúc đó cô chỉ mong mình có thể thoát được cái đài ngắ6m cảnh kia. Hiện tại bọn họ đã rời xa đám đồng đội heo, chẳng biết tình huống ở trên đó giờ đã như thế nào rồi.

Chắc chắn!
Lâm Âm khẳng định.
Lục Hợp chậm rãi kéo khẩu trang của mình xuống.

Quả nhiên.
Lâm Âm bất đắc dĩ cười.
Trên tầng thượng trống trải, Lâm Âm cảm thấy đói bụng nên quay sang nói với Lục Hợp:
Chúng ta ăn chút gì đó đi.

Lục Hợp không ngờ Lâm Âm lại đưa ra yêu cầu này, ngay thời điểm chỉ mảnh treo chuông mà lại muốn ăn no bụng trước.
Lâm Âm cười nói:
Đằng nào quanh đây cũng không có nguy hiểm, không mài dao thì chặt củi cũng chỉ phí công.

Lâm Âm thấy Lục Hợp cười cong cả mắt thì đột nhiên nghiêm túc nói:
Lục Hợp, tôi có thể nhìn mặt anh được không?

Cô đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Lục Hợp hỏi:
Chắc chắn chứ?

Hiện giờ xung quanh không có zombie, có lẽ một lát nữa chúng cũng không đuổi tới chỗ này.
Lâm Âm đóng kĩ cửa thông lên tầng thượng, sau đó ngồi xuống, mở balo lục tìm đồ ăn.
Cô nhớ cô có xúc xích giăm bông, đồ hộp, chocolate, bánh quy và nhiều thứ khác, sau đó gọi Lục Hợp:
Mau tới ăn gì đi!'
Cô nghe được tiếng cười của Lục Hợp,.
Lâm Âm tức giận đến mức ném bánh quy vào người anh:
Sao anh có thể dọa người khác như vậy! Lục Hợp, anh học thói xấu rồi!

Lại còn biết dọa cô nữa, thật quá đáng!
Lâm Âm nhéo tới nhéo lui, thậm chí còn dùng tay ấn mũi của Lục Hợp thành mũi con heo.
Thế nhưng bất luận Lâm Âm có làm gì thì Lục Hợp cũng không hề nổi giận. Anh nhìn Lâm Âm rồi nói:
Nếu như tôi chính là Trần Cảnh Nhiên thì cô sẽ làm gì?

Gió đột nhiên ngừng lại.
Lâm Âm nhìn Lục Hợp:
Tôi có thể đến gần anh một chút không?

Cô nhìn ngắm gương mặt giống Trần Cảnh Nhiên như đúc, sau đó đưa tay nhéo, và nói:
Tôi muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi!

Lâm Âm cười thỏa mãn, gần đây cô bị Trần Cảnh Nhiên bắt nạt nên vẫn nuôi mộng trả thù. Thế nhưng trong thế giới thực cô không có gan làm vậy, chỉ có thể dùng cách ngây thơ này để trả thù trong mơ.
Lâm Âm bật cười:
Sao lại không được thích người khác? Nếu như người tôi thích không thích tôi mà tôi cứ rối rắm mãi thì có ích gì? Chẳng thà tìm một người khác cũng thích tôi, như vậy sẽ hạnh phúc hơn chứ!

Cô vỗ bộp bộp lên gương mặt của Lục Hợp:
Mà yêu cầu của tôi rất đơn giản, đầu tiên là phải mặc áo sơ mi trắng đẹp, thứ hai là cao trên 1m8, tất nhiên cũng phải thông minh nữa! Yêu cầu như vậy rất dễ tìm mà!


Nhưng bọn họ không phải là Trần Cảnh Nhiên.
Lục Hợp đáp.
Lục Hợp cảm thấy Lâm Âm không ổn, liền điều khiển diều dừng lại ở một tầng thượng gần đó.
Lúc này Lâm Âm mới dám mở mắt ra, nhìn mặt trăng vừa xuất hiện.
Mặt trăng màu đỏ rực như máu, đây là biểu tượng cho sự chết chóc không hồi kết sao?
Nói đến đây, cô bật cười:
Chắc vì thế nên tôi mới gặp anh nhỉ?

Lục Hợp yên lặng lắng nghe, đến đây thì khẽ nhếch miệng hỏi:
Vậy sao cô không nói cho cậu ấy biết?

Lâm Âm quẹt miệng, đáp:
Làm gì có cô gái nào chủ động tỏ tình chứ? Chẳng phải hay nói con gái mà chủ động sẽ không được quý trọng sao?

Cô vẫn luôn thắc mắc vì sao mình tin tưởng Lục Hợp như vậy, tại sao lại có một người như thế liên tục xuất hiện trong giấc mơ của cô, thì ra tất cả đều là vì tình cảm giấu kín trong lòng cô.
Lâm Âm nói với Lục Hợp:
Anh biết không, gương mặt của anh rất giống người mà tôi thích, rất rất giống.

Không phải, không phải giống mà là y như đúc từ một khuôn.
Lâm Âm dừng động tác lại, một lát sau bật cười:
Giấc mơ này càng ngày càng giống thật rồi, ha ha ha, làm gì có ai xuất hiện được trong giấc mơ của người khác chứ?

Cô tin rằng Lục Hợp chỉ là một sản phẩm từ nội tâm của mình,
Có khi đó là một thiết lập nhỏ thôi, nếu như tôi thích người khác chắc anh cũng biến thành bộ mặt khác thôi!

Lục Hợp:
Sao? Cô còn muốn thích người khác?

Lâm Âm nhớ tới bộ dạng của mấy con zombie thì cảm giác thèm ăn lập tức xẹp xuống một nửa. Cô trợn mắt với Lục Hợp:
Xin anh đấy, lúc ăn cơm đừng nhắc tới mấy thứ ghê tởm đó được không?

Lục Hợp nương ánh trăng nhìn ngắm gương mặt của cô, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc:
Nếu như nó ở sau lưng cô thì sao?

Lâm Âm quay phắt lại, không thấy gì cả.
Cô cố gắng giảm bớt cả5m giác sợ độ cao của mình bằng cách sắp xếp lại những sự kiện đã xảy ra ở thế giới trong mơ này.
Nghĩ kĩ thì cặp đôi Béo Gầy có khả năng
hắc hóa
rất cao, tất cả những thanh kiếm đều đến từ cửa tiệm nhà Vương Đại Thành, nếu như thật sự là người mở cửa hàng thì anh ta là người biết rõ nhất. Liên kết lại, cô cảm thấy tất cả những chuyện này không thoát khỏi liên quan với Cao Cảnh và Vương Đại Thành.
Đương nhiên, giác quan thứ sáu là quan trọng nhất, cô vẫn luôn cảm thấy Vương Đại Thành và Cao Cảnh hơi quái lạ. Có điều, hiện giờ Lục Hợp đã dẫn cô rời đi nên không cần phải suy nghĩ về những vấn đề đó nữa.
Lục Hợp chán nản lắc đầu, bày tỏ mình không ăn, nhưng vẫn ngồi xuống đối diện với cô.
Lâm Âm mở một túi bánh quy, vừa nhai vừa nói:
Ăn no trước đã rồi đánh nhau tiếp.


Nhưng mà...
Lục Hợp nói:
Nếu cô ăn nhiều quá, gặp phải con zombie nào quá ghê tởm thì cũng nôn hết ra thôi.

Lục Hợp ngẩng đầu, bất đắc dĩ nở nụ cười:
Có khi cậu ấy chẳng đủ tự tin như cô nghĩ đâu, có khả năng cũng đang chờ cô chủ động.

Lâm Âm ngẫm nghĩ,
Làm sao có thể chứ?

Đối với cô, Trần Cảnh Nhiên là một người vô cùng thông minh cơ trí, bình tĩnh. Thật đúng là không thể tưởng tượng được bộ dạng khốn khổ vì tình cảm của cậu ấy.
Lúc nói lời này, trong mắt Lâm Âm tỏa ra ánh sáng. Cô như coi người trước mặt là Trần Cảnh Nhiên, đồng thời cũng nói hết những lời bây lâu nay không dám thổ lộ.

Tôi thật sự thật sự rất thích cậu ấy, càng tiếp xúc lại càng thích. Đại khái là do tôi đã tự mình vây khốn chính mình lại bằng suy nghĩ này.

Cô nghĩ một chút rồi nói tiếp:
Chẳng có lí do gì hết, chỉ là cảm thấy rất rất thích cậu ấy! Từng câu nói, từng động tác, ngay cả một chuyện vô cùng nhỏ cậu ấy vô tình làm ra cũng khiến tôi bồi hồi thật lâu! Cuối cùng dẫn tới trong mọi giấc mơ của tôi đều là hình ảnh của cậu ấy, có lẽ cậu ấy là người mà trong lòng tôi cảm thấy tin tưởng nhất.

Quả nhiên là gương mặt này, cô biết mà.
Trần Cảnh Nhiên, vì sao ở trong mơ tôi cũng không thoát được cậu?
Người trước mặt cô lúc này có gương mặt giống y hệt Trần Cảnh Nhiên.

À, đúng, bọn họ không phải là Trần Cảnh Nhiên.
Lâm Âm sửng sốt, sau đó nước mắt cô bỗng trào ra, men theo gò má chảy xuống.

Cô dùng ống tay áo lau loạn xạ rồi nói:
Đúng vậy, Trần Cảnh Nhiên cứ y như là ma chướng ấy.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.