Chương 40: Zombie bủa vây (5)


Không biết tại sao Lâm Âm lại vô thức nhìn về phía Vương Đại Thành.

Cơ thể to lớn của anh ta bị đám người che khuất 8hơn nửa, tia sáng lờ mờ che khuất vẻ mặt của anh ta.

Cô chợt nhớ đến câu nói trước đó của Cao Cảnh:
Phố Giả Cổ là 3của nhà Vương Mập Mạp.

Cậu nói xong liền sửng sốt ngây ra.
Lâm Âm đẩy cậu ra rồi đóng sập cửa lại.
Cậu mới là người bị zombie ăn mất não! Cả nhà cậu đều bị zombie ăn mất não!
Thế nhưng vì trốn tránh mà cô tiện thể quên mất chuyện này luôn. Cô mới làm được hai phần ba giao diện thôi, vẫn còn một phần ba nữa.
Có điều, máy tính trong nhà lại không có các phần mềm hỗ trợ, dựa theo tốc độ của cô thì cần ít nhất hai ngày nữa mới có thể hoàn thành.
Cô tính thử thời gian thì trong sáng nay cô phải trở về ngay, như vậy mới có thể hoàn thành công việc đúng giờ.
Zombie?
Một lát sau, Lâm Âm lại mở cửa ra, thấy Trần Cảnh Nhiên vẫn dựa vào cạnh cửa ngây người.
Nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Âm, Trần Cảnh Nhiên bỗng hoàn hồn lại. Cậu đột nhiên bước lên một bước, đẩy cô vào trong phòng, sau đó khóa cửa lại.

Ôi...

Cô kêu rên, lăn một vòng trên giường.
Không về có được không?
Lâm Âm căng thẳng nói:
Cậu muốn làm gì, cậu... cậu... cậu định làm gì tôi hả, tôi sẽ hét lên đấy!

Lâm Âm bị đẩy tựa lưng vào cửa. Trần Cảnh Nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi đang lải nhải của cô.
Tất cả những câu nói đều bị răng môi nuốt hết.
Tại sao người cảm thấy bối rối chỉ có một mình cô, còn Trần Cảnh Nhiên lại vẫn bình tĩnh thản nhiên được như vậy?
Cốc cốc cốc… Có người gõ cửa.
Lâm Âm mở cửa, là Trần Cảnh Nhiên.

Ăn cơm thôi.

Lâm Âm:
Không ăn!


Cô giận à?

Anh vừa dứt lời, Lâm Âm liền thấy mình bay lên, sau đó rơi xuống.

A...

Cô tỉnh dậy.
Sau khi trời sáng, cô chán chường quay trở về thành phố Hoa Hải.
Cô lặng lẽ mở cửa ra, mọi người đều đang ở nhà.
Phó Trình nhìn thấy cô liền tươi cười chào hỏi:
Chị Lâm Âm, chị về rồi.

Lâm Âm chỉ có thể tránh né, Lục Hợp nắm chặt tay cô.
Vào lúc này, bọn họ không thể bị đám người này làm cho tách ra, nếu không khi gặp phải nguy hiểm sẽ không thể kịp thời cứu viện đúng lúc.
Lâm Âm bị dồn đẩy đến mép đài, dựa hẳn vào hàng rào. Cô quay đầu nhìn, ước gì có thể nhảy xuống từ chỗ này để rời xa tất cả sự hỗn loạn.
Lâm Âm bất giác rùng mình.
Lòng người khó khăn lắm mới yên ổn lại, lập tức trở nên 9rối loạn.

Á... zombie…

Lâm Âm bỗng nghĩ đến một câu nói, quả nhiên vào lúc ầm ĩ, hôn môi là phương pháp giải quyết tốt nhất và trực tiếp nhất.
Một lúc lâu sau.
Đợi đến lúc hoàn hồn lại, cô đang đánh răng ở trước gương.
Cậu ta dứt khoát trở về phòng, tiếp tục công việc của mình.
Phó Trình vừa gõ bàn phím vừa nghĩ, code vẫn là dễ hiểu nhất, chỉ cần có logic là có thể giải thích được hết.
Lâm Âm ảo não giãy chết ở trong phòng, vừa ôm gối vừa suy nghĩ lung tung.
Cậu ta không biết chuyện giữa Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên nên vừa thấy Lâm Âm trở về liền bắt chuyện với cô.
Lâm Âm thấy Trần Cảnh Nhiên ngồi trên ghế sofa, lập tức như bị cháy phải đuôi, trốn luôn vào phòng, khóa cửa lại.
Phó Trình khó hiểu hỏi Trần Cảnh Nhiên:
Lão Đại, chị Lâm Âm cứ là lạ thế nào ấy.

Suy nghĩ trước đó của cô đã sai, sai hoàn toàn. Nếu đi cùng với một đám đồng đội heo thì thà hành động đơn độc còn hơn.
Sức truyền nhiễm của zombie vô cùng mạnh, liên tục có người bị zombie tập kích bị thương, bây giờ đã biến thành một đám zombie mới.
Lục Hợp nắm tay cô, nói:
Tin tôi.

Trần Cảnh Nhiên thản nhiên nhìn cửa phòng,
Có lẽ là bị rùa đen rút đầu nhập rồi.

Phó Trình càng mờ mịt hơn, Trần Cảnh Nhiên cúi đầu xuống, tỏ ý không muốn giải thích nhiều với cậu ta.
Phó Trình lắc đầu, trong lòng thầm cảm thán, haizz, thế giới của người lớn thật là khó hiểu, lòng của phụ nữ lại càng như kim đáy biển.
Lòng cô đang rối như một mớ bòng bong, cô không muốn nhìn thấy Trần Cảnh Nhiên, không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.
Thế nhưng hiện thực khiến cô phải nhìn thẳng vào chuyện này, thật mệt mỏi.
Lâm Âm nằm trên giường, bất lực nhìn lên trần nhà. Cảm giác này giống rỗng này còn không bằng ném cô vào thế giới trong mơ, tiếp tục chém giết với zombie.
Cô cảm thấy Trần Cảnh Nhiên là loại người bụng dạ đen tối nhưng bên ngoài lại vờ như không có gì. Cậu ta đang đợi cô đặt nồi lên, đổ nước vào, sau đó tắm rửa sạch sẽ rồi nhảy vào trong.
À, cô còn tự mình đốt lửa, từ từ đun nóng lên nữa cơ.
Trơ mắt nhìn mình nhảy vào bẫy, cô không phục!
Cô cầm điện thoại lên, thấy có một tin nhắn chưa đọc, là do Phó Trình gửi đến.
[Chị Lâm Âm, khi nào chị về thế? Tuần này chúng ta phải giao phiên bản rồi, chỉ chờ giao diện của chị thôi đấy.]
Lúc này Lâm Âm mới nhớ ra mình còn có việc phải làm.
Nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của mình, cô thầm phỉ nhổ: Trần Cảnh Nhiên, cậu là chó sao? Còn cắn người nữa chứ!
Thế nhưng vừa nghĩ đến đây, mặt của cô lập tức trở nên đỏ bừng.
Chiêu này của Trần Cảnh Nhiên khiến cô không thể chống đỡ nổi.
Trong phòng của mình, con gấu ở đầu giường yên tĩnh nhìn cô.
Cô sợ độ cao mà lại bị chuyện như sợ độ cao làm cho bừng tỉnh, thật là...
Không ngờ thời gian trong giấc mơ dài như vậy mà trong hiện thực chỉ mới trôi qua bốn năm tiếng. Giống như một ngày vô cùng căng thẳng chỉ là trên tinh thần, sự hoảng sợ sẽ làm người ta cảm thấy thời gian trôi qua lâu hơn.
Người bị đâm chết bò dậy, ánh mắt không còn tiêu cự, khuôn mặt bắt đầu thối rữa. <6br>
Ở giữa đám người tụ tập xuất hiện zombie, điều này khiến cho tất cả mọi người ở trên đài trở nên rối loạn.
T5ất cả mọi người đều trốn trốn tránh tránh, không muốn tiếp xúc với zombie.
Kì thực, lúc này chỉ có một con zombie, nếu phòng tuyến trong lòng mọi người vững chắc hơn một chút thì sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng sự hoảng loạn và sợ hãi đã nảy mầm ở đáy lòng mọi người từ lâu. Cho dù có lợi hại đến mấy cũng không thể khống chế được một đám người đang hoảng loạn.
Lâm Âm:
Đúng, giận!

Cô giận suốt mấy ngày rồi!
Trần Cảnh Nhiên trêu chọc:
Não cô bị zombie ăn mất rồi à?

Cô vừa phun bọt trong miệng ra thì tiếng gõ cửa truyền đến.


Mau ra ăn cơm.
Giọng nói của Trần Cảnh Nhiên vang lên.

Lâm Âm nhanh chóng sửa soạn lại, xoay qua xoay lại một lúc, chủ yếu là ổn định lại cảm xúc.

Lúc cô đi ra, Phó Trình đã bắt đầu ăn. Cậu ta khó hiểu nhìn Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên, hỏi:
Hai người vừa mới cãi nhau à?


Hình như lúc nãy cậu ta loáng thoáng nghe được trong phòng Lâm Âm có tiếng gì đó.

Trần Cảnh Nhiên nhìn Lâm Âm rồi nói:
Không có, cậu nghe nhầm rồi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.