Chương 45: Thời hạn thông linh (1)


Lâm Âm vuốt ve bộ lông hồ ly mềm mại, con hồ ly từ từ nhắm mắt, ngủ rất say.

Cô có cảm giác giấc mơ lần này rất khác với nhữ8ng lần trước, cô cảm nhận được con hồ ly trong tay đã làm bạn với mình rất lâu.

Trong mỗi giấc mơ, đa phần cô sẽ tự động sắ3m một vai nào đó, đồng thời cũng có kí ức về thân phận cùng những chuyện nhân vật đã trải qua, cứ như đó là cuộc sống thật của cô v9ậy. Cô gọi nó là thiết lập của giấc mơ.
Ví dụ như, cô có một đồng bọn là một người dẫn đường xuống Hoàng Tuyền, người này đã từng nợ ân tình với cô.
Lâm Âm nhận được lệnh phù của La Kì nên đã sớm chờ ở đây, không biết lần này cô sẽ nhận được lời nhờ vả như thế nào.
Mặc dù La Kì là người dẫn đường của Hoàng Tuyền nhưng khi Lâm Âm nhìn thấy gương mặt đó, suýt nữa đã không kìm được mà nhào tới.
Lâm Âm nhét toàn bộ số nhật kí vào balo rồi đổi một bộ đồ thoải mái. Trước khi cô đi, hồ ly cứ cọ cọ vào chân cô, bộ dạng như thể nếu cô không mang nó theo thì nó sẽ không để cô ra ngoài.
Cuối cùng cô chỉ có thể kiếm một cái túi rồi nhét hồ ly vào. Đương nhiên không thể để hồ ly ở cùng túi với túi để nhật kí được, nhỡ đâu nó vô tình đi vệ sinh thì làm thế nào.
Phòng làm việc của Hàn Phong ở tầng mười bốn, lễ tân không có mặt, ngay cả nhân viên cũng không có.
Đây là âm thanh chỉ phát ra từ gót của những đôi giày da cứng, Lâm Âm khẳng định khách hàng lần này của cô là một người đàn ông.
Mãi mà người nọ vẫn không bước vào, chắc còn đang đấu tranh nội tâm.
Lâm Âm không vội, người tìm tới đây lúc đầu đều mang sự hoài nghi, thế nhưng giây phút họ đặt chân vào cửa tức là đã chấp nhận được ăn cả ngã về không.
Bên trong hoàn toàn khác biệt với thế giới bên ngoài, dường như ánh mặt trời bị từ chối ở nơi này.
Trong phòng tràn ngập mùi của đàn hương thượng hạng. Phong cách trang trí của gian phòng khiến Hàn Phong vừa thấy cổ xưa lại vừa thấy quỷ dị.
Lâm Âm ngồi trước bàn, chẳng biết hồ ly vào từ lúc nào, ngoan ngoãn nằm bên chân cô.
Sau đó, cô lấy một cuốn sổ trong tập sổ từ từ lật xem.
Ngón tay của cô gõ gõ xuống bàn, xem ra điểm đột phá của giấc mơ này là hoàn thành lời ủy thác.
Lâm Âm nhẹ nhàng mở quyển nhật kí ra.
Hàn Phong hiểu ý, nhanh nhẹn rút ra một cái hộp tinh xảo rồi thở dài, đặt lên bàn.
Lâm Âm mở cái hộp ra, trong đó có một cái nhẫn rubi.
Chất đá rất trong, không nứt vỡ, là loại rubi
huyết bồ câu
cao quý nhất.
Người chịu giáo dục cao vốn dĩ không tin mấy thứ tà ma này, thế nhưng không biết vì điều gì mà anh ta lại tìm đến đây.
Cô gái đứng trước mặt anh ta mặc một bộ sườn xám tay lỡ, gương mặt xinh đẹp dù không hề vương chút phấn son, mái tóc búi rối còn sót một lọn tóc bên mai, cổ tay trắng nõn có chút ánh xanh, vừa quý phái lại xinh đẹp.
Hàn Phong lùi lại liếc nhìn tên nhà -
biệt viện cỏ dại
, chính là nơi này.
Chỉ còn bốn ngày.
Lâm Âm dùng nguyên một đêm đọc hết số nhật kí, sau đó gọi điện cho Hàn Phong. Giọng điệu của anh ta nghe có vẻ tiều tụy như thể đêm qua cũng không ngủ.
Cô nói mình muốn nói chuyện với anh ta. Địa điểm gặp mặt là ở phòng làm việc của Hàn Phong, đây cũng nơi anh ta với Trần Quất dành nhiều thời gian nhất trong những năm qua.
Lâm Âm nhìn Hàn Phong, thở dài nói:
Anh về nghỉ ngơi đi, đến lúc đó còn cần phải tìm anh.

Hàn Phong nhìn Lâm Âm, sau đó im lặng gập người cúi chào rồi xoay người rời đi.
Lâm Âm châm ngọn đèn trên bàn lên, hồ ly nhảy lên đùi cô cọ cọ.
Từ cách gõ cửa có thể thấy đây là một người lịch sự.
Lâm Âm đứng dậy, thả hồ ly xuống ghế mây rồi chỉnh lại váy của mình. Vạt áo rơi xuống, lộ ra những bông hoa mẫu đơn ánh vàng được thêu sinh động trên váy.
Người khách mặc âu phục lần này đáng nhẽ phải là bộ dạng của một tinh anh, nhưng vẻ mặt của người này lại tiều tụy, râu mọc đầy mặt.
Cô vỗ cái đầu nhỏ của nó, nói:
Tự chơi một mình đi.

Hồ ly không vui nhảy xuống, tìm một chỗ thoải mái rồi nằm đó vẫy đuôi, khép hờ mắt nhìn cô.
Lâm Âm cầm ảnh lên xem, là một nữ sinh xinh đẹp có má lúm đồng tiền.
Đêm qua Hàn Phong đang đi trong một con ngõ, gặp một cô gái đốt đèn đi tới, sau đó cô gái ấy đưa anh ta một tờ giấy có viết địa chỉ nơi này.
Trong con ngõ sâu hút u ám, cô gái mang theo giọng nói từ xa xôi kể một câu chuyện như một giấc mơ thần kỳ.
Sáng sớm hôm nay khi anh ta tỉnh lại, nhìn thấy tờ giấy ghi địa chỉ đặt trên đầu giường, liền nghĩ mình đã gặp ma.
Đằng nào cũng tới rồi, tin hay không tin còn quan trọng nữa sao?
Cốc, cốc, cốc…
Ba tiếng gõ cửa, không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm.
Thiết lập của giấc mơ lần này chính là
thông linh
.
Tính từ khi một người 6qua đời, cứ bảy ngày sẽ là một giày giỗ.
Trong bảy ngày đầu tiên, trước khi bị Diêm Vương thẩm vấn thì hồn phách của người 5chết sẽ quay lại nơi người đó có chấp niệm sâu nhất khi còn sống. Nếu như người sống nhờ được người có năng lực đặc biệt có thể nói chuyện được với hồn phách, đó chính là phút giây còn trên dương gian cuối cùng của hồn phách. Sau bảy ngày, hồn phách sẽ được Hoàng Tuyền triệu tập về.
Phiên bản mặt lạnh của Phó Gia, không có nụ cười bỉ ổi kia thật sự không quen.
Cộp, cộp, cộp…
Tiếng bước chân từ xa lại gần rồi dừng lại ngoài cửa.
Hiện tại, việc Lâm Âm cần làm chính là kết nối giữa người sống và người chết lần cuối.
Cạnh tranh thời gian để cướp người với Hoàng Tuyền.
Thế giới trong mơ rất biết căn cứ vào yêu cầu để đưa ra những giả thiết oái oăm, cô đã trải qua rất nhiều lần nên khá có kinh nghiệm.
Thế nhưng anh ta cảm thấy như mình vừa đặt chân vào một đoàn làm phim.

Vào đi.
Lâm Âm nói.
Lâm Âm bước uyển chuyển dẫn Hàn Phong đi qua sân rồi vào sảnh chính khu nhà.
Hay còn gọi là đá tình yêu.
Lâm Âm đóng hộp lại, nói:
Tôi nhận lời ủy thác này.

Hàn Phong thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng đáy mắt lại ngập tràn đau thương. Anh ta lấy một tập sổ dày cộp và một tấm hình trong túi ra rồi lần lượt đặt nó lên bàn.
Hàn Phong đứng trước bàn, thân thể cao ráo, nếu như anh ta cạo râu đi thì nhìn cũng rất đẹp trai, lịch sự.
Lâm Âm dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ xoa vào nhau, sau đó cho anh ta một ánh mắt ẩn ý:
Hiểu quy củ không?

Đây không phải tham tiền, mà là quy củ.
Cô gái này tên là Trần Quất, có thói quen ghi nhật kí nên mới nhiều như thế này.
21 giờ ngày 16 tháng 4 là thời điểm Trần Quất chết.
Lâm Âm tính thời gian, qua ba ngày rồi.

Tôi cho bọn họ nghỉ rồi.
Hàn Phong dẫn Lâm Âm tới phòng làm việc của mình.

Lâm Âm ngồi xuống ghế sofa, nhận lấy ly nước Hàn Phong rót cho cô.


Cô ấy không ở đây sao?

Lâm Âm lắc đầu, cô không cảm nhận được Trần Quất ở đây, hơn nữa nhiệm vụ đâu có thể hoàn thành một cách dễ dàng như vậy.

Hàn Phong có được câu trả lời chỉ cúi đầu, hỏi:
Cô muốn hỏi gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.