Chương 44: Lần hẹn hò đầu tiên


Mấy năm trước nhà họ Phó hoàn toàn không lo chuyện Phó Trình yêu sớm. Thế nhưng hiện giờ lại bắt đầu lo lắng, vì sao cái đứa ngốc 8này không hề có một chút biểu hiện thích người khác giới?

Quan trọng nhất là, Phó Trình lại bắt đầu ham mê công việc nấu 3nướng, dọn dẹp nhà cửa. Dường như cậu chàng đang hướng về hình mẫu
vợ hiền
, điều này khiến nhà họ Phó vô cùng lo lắng.

9Mẹ Phó bắt đầu giục Phó Gia lưu ý xem có đối tượng nào phù hợp với em trai hay không, lo cậu con trai nhà mình sẽ không yêu ai. T6hế nhưng Phó Gia lớn tuổi hơn Phó Trình rất nhiều, bạn của cô cũng không ai thích kiểu em trai nhỏ tuổi này.
Trần Cảnh Nhiên thản nhiên đáp lời:
Anh trốn tiết.

Phụt... Lâm Âm suýt nữa đã phun hết thức ăn trong miệng ra.
Chuyện này...
Cô không muốn đi đến rạp chiếu phim đâu, da mặt cô mỏng nên không thể coi những người qua đường như không tồn tại, còn về phần phim kinh dị thì... hì hì hì.
Trần Cảnh Nhiên thấy Lâm Âm kiên quyết như vậy, đương nhiên cũng sẽ chiều theo ý cô.
Bắt đầu xem phim, Lâm Âm ngồi ngay ngắn trên ghế, suy tính xem nên dùng tư thế nào để có thể lăn vào lòng Trần Cảnh Nhiên mà không bị quá lố.
Lại một tiếng cười khẽ.
Lâm Âm thẹn quá hóa giận:
Trần Cảnh Nhiên! Lúc này sao anh lại có thể cười được!

Thật mất mặt!
Quả nhiên... như những gì cô nghĩ, hồng nhan họa thủy, phóng hỏa hí chư hầu và đủ loại cách nói.
Trần Cảnh Nhiên vỗ lên đầu cô, giục:
Ăn nhanh lên, đừng nghĩ linh tinh nữa.

Lâm Âm xoa đầu, lẩm bẩm:
Anh trốn tiết như vậy không sợ trượt môn à?

Ồ, nói vậy tức là Trần Cảnh Nhiên chưa yêu bao giờ, vậy thì câu trả lời ở quán karaoke lần trước là sao nhỉ?
Trần Cảnh Nhiên thay đồ đi ra, thấy Lâm Âm vẫn ngây người ngồi trên ghế liền hỏi:
Em không muốn đi sao?

Lâm Âm để thắc mắc gác sang một bên, đáp:
Em muốn ở nhà xem phim kinh dị.

Hình như cô thấy vành tai của ai đó ửng hồng. Đang xấu hổ sao?
Trần Cảnh Nhiên bị Lâm Âm chăm chú nhìn làm cho mất tự nhiên, bèn mượn cớ đi thay quần áo rồi chạy mất.
Chậc chậc, Lâm Âm vừa ăn vừa cười tủm tỉm.
Đúng là cái miệng hại cái thân, thật sự không cứu nổi.
Cô vội vàng đánh trống lảng:
Hẹn hò sẽ làm gì?

Đi dạo rồi xem phim là motip cũ đến mức không thể cũ hơn rồi, chắc chắn Trần Cảnh Nhiên sẽ không chọn, mà chọn cái gì đó độc đáo hơn.
Lâm Âm quăng gối ôm qua, tức giận nói:
Anh còn muốn em bị lột da sao?

Trần Cảnh Nhiên ôm gối đặt vào sau lưng mình, nhìn cô:
Anh không hề có bất cứ suy nghĩ nào về chuyện muốn mất đi bạn gái.
Giọng điệu nghiêm túc, ánh mắt rực sáng.
Lâm Âm nhìn ánh mắt kia, đột nhiên cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Mãi đến khi...
Lâm Âm khẽ cử động, cảm giác tê dại đánh bay cảm giác dễ chịu vừa rồi.
Chân cô tê rồi.

Chỉ có cô mới quên được thôi.
- Câu nói đâm chọt của một người thông minh lời ít ý nhiều.
Từ sau khi bị sỉ nhục chỉ số IQ, cô luôn tránh xa những cuộc đối thoại kiểu này ba thước.
Không ngờ hôm nay lại dính vào!
Lâm Âm tự động tỉnh dậy, kéo rèm cửa cổ, ánh mặt trời chiếu sáng cả căn phòng.
Cô duỗi người, hít sâu một hơi, thế giới thật là đẹp!
Sau đó cô ra khỏi phòng, chào hỏi Trần Cảnh Nhiên, cô vừa ăn sáng vừa hỏi:
Phó Trình đâu?

Ví dụ như Lâ5m Âm, trước đây Phó Gia cũng thật lòng muốn cưới vào nhà mình.
Ai mà ngờ, thằng nhóc này không những không làm ăn được gì mà còn để Trần Cảnh Nhiên hớt mất.
Lâm Âm nhà cô ngoan ngoãn biết nhường nào, nếu như có thể thân càng thêm thân thì thật tốt, nhưng mà... Vì sao lại bị cái tên Trần Cảnh Nhiên kia cướp ngang xương như thế chứ!
Đuỳnh đuỳnh… Tiếng nhạc trở nên gấp gáp khiến Lâm Âm căng thẳng.
Cô thấy cánh tủ mà nhân vật chính đang định mở ra lộ ra một lọn tóc.
Chẳng cần nghĩ cũng đoán được trong đó có cái gì.
Trước đây, khi nghe Phó Trình kể về Trần Cảnh Nhiên, ấn tượng của cô về tên này là một tên nhà giàu khó ở, không ngờ Lâm Âm lại thích cậu ta, hơn nữa còn tiến đến với nhau.
Đương nhiên, cô nàng cũng rất tò mò, không biết loại người như Trần Cảnh Nhiên lúc yêu thương thì sẽ như thế nào?
Ví dụ như, em là tiểu yêu tinh ngốc nghếch. Hay là, em là nỗi phiền muộn cứ quấy nhiễu tâm tư của anh…
Tại sao trong đầu cô lại nhảy ra câu thơ: Từ nay về sau quân vương không còn vào chầu sớm.
Lâm Âm yếu ớt nói:
Anh trốn tiết để làm gì?

Trần Cảnh Nhiên lại càng thản nhiên, đáp:
Hẹn hò.


Xem phim.
- Chát! - Lâm Âm có cảm giác như mình vừa bị ăn một phát tát.
Cô nhìn Trần Cảnh Nhiên, đừng bảo là cậu bị cái gì đó bám vào người nhé?

Khụ khụ.
Trần Cảnh Nhiên ho nhẹ hai tiếng,
Lần đầu hẹn hò, mong được thông cảm.

Trần Cảnh Nhiên:
Nhìn em sợ kìa, còn muốn xem tiếp sao?

Lâm Âm lắc đầu, để ăn đậu hũ của bạn trai mà phải trả giá bằng lòng can đảm của mình thì thật quá thiệt thòi. Chằng thà hai người cứ tựa vào nhau như vậy còn hơn.
Lâm Âm có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Trần Cảnh Nhiên, hơi thở của cậu, não bộ của cô hoàn toàn chìm vào trạng thái thả lỏng.
Thật kỳ quái, vì sao cô lại tin tưởng Trần Cảnh Nhiên cũng yêu cô nhiều như cô yêu cậu nhỉ?

Ngày yêu thứ hai.

Đi học.

Lâm Âm thắc mắc:
Ủa, vậy sao anh không đi?

Chẳng phải hai người học cùng lớp sao?
Đột nhiên, Trần Cảnh Nhiên kéo cô qua tựa vào vai mình.
Cô dựa đầu vào vai Trần Cảnh Nhiên, trước mắt là hình ảnh máu me đầm đìa. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận, nếu biết trước Trần Cảnh Nhiên thẳng thắn như vậy thì cô nên chọn một bộ phim tình cảm mới đúng.
Hình ảnh trên màn hình bắt đầu ngập tràn cảm giác đáng sợ, âm nhạc quỷ dị, ánh sáng mờ ảo.
Lâm Âm nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn.
Bên cạnh cô truyền đến tiếng cười khẽ, Lâm Âm nghiêng đầu nhìn, thấy Trần Cảnh Nhiên cầm điều khiển từ xa tắt ti vi.
Cô cảm thấy khó hiểu.
Nghĩ thôi đã thấy nổi da gà, Phó Gia trêu chọc Lâm Âm xong liền thỏa mãn rời đi.
Phó Gia đi chưa được bao lâu, Trần Cảnh Nhiên lại mò sang phòng Lâm Âm.

Không bị lột da?
Cậu ngồi xuống giường, nhướng mày với Lâm Âm.
Nói xong cô lập tức cảm nhận được sự
thương hại
của đối phương dành cho mình.
Nháy mắt, cô ý thức được mình vừa nói gì, sau đó nhớ tới một cuộc nói chuyện.

Còn một tuần nữa mà, bây giờ cậu tra tài liệu chẳng phải mấy ngày nữa sẽ quên sao?
- Câu nói của một thiếu nữ ngây thơ.
Trần Cảnh Nhiên cúi xuống, dịu dàng bóp bắp chân cho cô:
Đúng là ngốc.


Lâm Âm nhìn Trần Cảnh Nhiên xoa bóp chân mình, tại sao khi bị cậu nói là ngốc cô lại không hề tức giận, lại còn cảm thấy được chiều chuộng, săn sóc?

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Âm ôm chăn suy nghĩ.

Cô đang yêu đương, tâm tình đang tốt nên chắc sẽ không mơ thấy mấy giấc mơ kỳ quái hay khủng bố nào đâu nhỉ?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.