Chương 47: Thời hạn thông linh (3)



Đúng thế, trước đây con bé tặng chúng ta biết bao nhiêu dầu hạt cải của nhà, rất thơm.


Dầu hạt cải, Lâm Âm có cảm gi8ác như đã tìm thấy chân tướng ở ngay trước mắt, thế nhưng lại đột nhiên trống không.

Cô đi tới cổng trường, bây giờ c3hỉ còn một nơi cuối cùng là cửa hàng bán hoa.
Cô vừa nói quy củ cho Trần Quất vừa nhìn thời gian trên di động.
Trần Quất bay đến trước mặt Hàn Phong, dùng hai tay ôm mặt anh ta, như muốn có thể nhìn người mình yêu nhiều thêm một chút trước khi chuyển thế.
Hàn Phong nói với khoảng không:
Tiểu Quất, em nói em chờ anh mà sao em lại đi trước?

Trong sân trường có rất nhiều học sinh đi qua đi lại, tinh thần phấn chấn.
Trần Cảnh Nhiên cùng Lâm Âm vai kề vai đi trên đường.
Con đường sạch sẽ, bầu không khí tươi mới.
Ngày hôm nay đã quá mệt mỏi nên Lâm Âm vừa nằm trên giường đã híp mắt mơ màng, hồ ly cũng leo lên nằm bên cạnh cô.
Lâm Âm đứt quãng nói mơ:
Trần Cảnh Nhiên.

Hồ ly nghe thấy cái tên này thì lập tức nheo mắt, giấu đi ánh sáng gian trá trong đó. Nó leo lên gối của Lâm Âm rồi thè lưỡi liếm mặt cô.
Có vẻ như Hàn Phong cảm nhận được nên đứng im không động đậy, hỏi Lâm Âm:
Cô ấy đang ở đây sao?

Một thắc mắc vô ích, dù sao hai người họ đã không còn là người của cùng một thế giới.
Lâm Âm gật đầu.
Hoa cải, dầu hạt cải, hoa, chẳng lẽ ở quê nhà!
Dường như mọi thứ đã sáng tỏ, Lâm Âm lập tức gọi điện cho Hàn Phong.
Quê của Hàn Phong và Trần Quất là một thôn nhỏ xa xôi, nhưng gần đây đã mở đường cái dẫn tới đó.

Thời gian không kịp rồi.
Di động trong tay Lâm Âm báo đã 20 giờ 55 phút.
Như có một cơn gió rất dịu dàng thổi qua, nhưng nó lại khiến Hàn Phong khóc không thành tiếng, quỳ rạp trên mặt đất.

Hàn Phong, điều tiếc nuối cuối cùng của em là không gả được cho anh.

Cửa hàng bán hoa ở cửa Bắc đại học A, đây là nơi lần đầu tiên Hàn Phong9 mua hoa cho Trần Quất vào đêm lễ tình nhân.
Cửa hàng bán hoa trước cổng trường có thể duy trì được nhiều năm như vậy6 cũng nhờ vào mấy đôi gà bông này.
Loại hoa bày nhiều nhất trong cửa hàng là hoa hồng đỏ, Lâm Âm nuốt nước miếng, cảm5 thấy hơi đói bụng.
Lâm Âm đứng từ xa nhìn hồn phách đang trôi bồng bềnh, trong bóng đêm hiện lên màu lam u ám.
Quả nhiên là ở đây, quả thật khó tìm.
Cô vẫy tay với Trần Quất, cô ấy liền bay qua.
Lâm Âm mở mắt, cô tỉnh dậy vì tiếng gọi cửa của Phó Trình.
Từ khi cô bắt đầu nằm mơ sẽ rất khó tự tỉnh lại. Hôm nay cô phải về trường làm một số thủ tục tốt nghiệp, thế nên phải tỉnh dậy đúng giờ.
Đến khi Lâm Âm rửa mặt xong mới phát hiện mình sắp bị muộn, từ đây tới trạm tàu điện rồi từ trạm tàu điện tới trường phải mất một tiếng đồng hồ.
Lật lật một hồi cô khựng lại.
[Hôm nay thấy thật nhiều người gửi ảnh. Mình đã nhìn thấy cảnh khắp núi nở đầy hoa cải vào tháng tư.
Ở nơi có ánh nắng vàng rực rỡ đẹp đến không thở nổi, tại con đường nhỏ ngoằn ngoèo lầy lội, có một cậu học sinh mặc đồng phục màu trắng đang lẳng lặng đứng dựa vào xe ô tô, tất cả tạo thành một hình ảnh cả đời mình khó quên.] - Ngày 20 tháng 4 năm 2010.
Hàn Phong lái xe đưa Lâm Âm về đến tận cửa và đưa nhẫn cho cô coi như đã thanh toán xong xuôi.
Lâm Âm nhận lấy nhẫn, đột nhiên cảm thấy mình cũng rất thích giấc mơ này. Dù cho có đau buồn, thế nhưng giấc mơ này so với những giấc mơ trước đây có nhân tính hơn.
Hồ ly lắc lư đi đến bên cạnh Lâm Âm, cọ đầu vào chân cô.
Trần Cảnh Nhiên nhìn Lâm Âm, khẽ cong khóe miệng.
Phó Trình ngồi phía sau ôm lấy trái tim nhỏ bé của mình, rên rỉ trong lòng: Xin mấy người bảo vệ động vật nhỏ được không? Đừng có ném đồ ăn cho chó lung tung như vậy nữa!

Lâm Âm bị cái lưỡi ướt nhẹp kia liếm đến tỉnh, vừa mở mắt ra đã thấy bản mặt vô tội của hồ ly. Lúc hồ ly cười thì con mắt sẽ cong cong biến thành hình trăng khuyết, nếu là người khác chỉ sợ trái tim đã tan chảy vì sự đáng yêu rồi, chỉ là, ai bảo người nó chọc tới lại là Lâm Âm?
Lâm Âm dứt khoát nắm lấy đuôi nó, quăng ra ngoài cửa.

Lâm Âm lặng lẽ nhìn sang Trần Cảnh Nhiên, cô đã đi qua con đường này vô số lần nhưng đây là lần đầu tiên đi cùng Trần Cảnh Nhiên.
Trước đây chủ yếu là cô đi một mình rồi nhìn những đôi tình nhân đi qua trước mặt, khi đó cô nghĩ liệu một ngày nào đó mình có thể đi cùng một ai đó trên con đường thanh xuân hay không.
Thế nhưng khi cô độc thân đến năm thứ tư đại học thì đã hoàn toàn quên chuyện này.
Hai người họ vội vàng đi suốt đêm về quê của Hàn Phong, đường nhựa tuy nhỏ nhưng vẫn chạy được ô tô, giúp bọn họ tranh thủ thêm được chút thời gian.
Nửa đêm chỉ còn hai người họ trên đường, đèn xe chiếu phía trước chỉ thấy hai bên đường toàn là đồng ruộng.

Đi qua dốc này là đến nhà của Tiểu Quất.
Hàn Phong dừng xe, hai người bước xuống.
Không ngờ hôm nay lại thành hiện thực, đúng là không ai biết được ý trời.

Em đang cười cái gì thế?
Trần Cảnh Nhiên đột nhiên cúi đầu, hỏi một câu.
Hì hì.
Lâm Âm nhìn nơi hồ ly cọ vào phát hiện trên quần của mình dính vết dầu, cô lập tức túm cổ nó ném ra:
Ăn gà xong mà không biết chùi mép à, mày có phải là hồ ly không? Nhìn thử xem mèo ở sạch như thế nào!

Hồ ly tỏ vẻ đáng thương, vô tội.
Lâm Âm bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng phải hay nói hồ ly giả dối sao, sao hồ ly nhà mình lại đần như thế chứ?
Trần Quất cứ lưu luyến mãi ở nơi này vì đây chính là nơi bắt đầu. Chính nơi đây là nơi cậu học sinh năm nào đã đứng chờ cô cùng đi học, nơi bắt đầu tình yêu đời cô.
Tình cảm mười năm, suốt từ thời cấp ba đến tận bây giờ, đời người có được mấy cái mười năm, lại có bao nhiêu mối tình mười năm vẫn yêu thương, tin tưởng lẫn nhau.
Lâm Âm nhìn Hàn Phong:
Anh từng nói lần đầu tiên cô ấy cười với anh, anh cảm thấy thế giới của anh như chỉ có mình cô ấy. Vừa rồi khi anh nói yêu cô ấy, tôi đã thấy được hai lúm đồng tiền của cô ấy khi cười rộ lên, thật sự rất đẹp!

Lâm Âm phất tay, con đường đi đến Hoàng Tuyền mở ra. La Kì lạnh mặt đứng đó cầm theo đèn lồng nghìn năm của mình.
Trần Quất đi theo La Kì, bước từng bước vào trong bóng đêm.

Cảm ơn.

Trần Quất muốn chạm vào Hàn Phong nhưng lại xuyên qua thân thể của anh ta.
Hàn Phong nói tiếp:
Anh đã chuẩn bị cả nhẫn rồi đây, sao em lại không chờ anh chứ?

Nói đến đây, giọng Hàn Phong bắt đầu trở nên nghẹn ngào:
Tiểu Quất, anh yêu em, suốt bao nhiêu năm anh chưa từng nói cho em biết một cách đường hoàng.

Cô nhồm nhoàm nuốt bánh mì rồi cầm một túi sữa đi, nói:
Tôi đi trước đây.


Đợi đã.
Trần Cảnh Nhiên đứng dậy:
Anh đưa em đi.

Lâm Âm nhìn đồng hồ rồi lập tức gật đầu, tiếp đó tự nhiên ôm lấy cánh tay của Trần Cảnh Nhiên làm nũng:
Làm phiền anh rồi, bạn trai của em.

Cô đi dạo một vòng cửa hàng vẫn không thấy hồn phách Trần Quất, cô ấy không có ở đây.
Lâm Âm đứng trước tiệm hoa suy đi nghĩ lại, những chỗ này đều không phải là nơi Trần Quất khắc ghi vào trong trí nhớ.
Cửa hàng bán hoa, phòng tự học, phòng làm việc, tiệm trà sữa, Lâm Âm dựa vào nhật kí tìm được bốn địa điểm này, thế nhưng chẳng nơi nào tìm được hồn phách Trần Quất. Lâm Âm ngồi xổm ở ven đường lôi nhật kí của Trần Quất ra sắp xếp lại.
Đương nhiên cô sẽ không nói cho cái người này biết tâm tư thiếu nữ ngốc nghếch của mình nên đổi sang một lí do khác:
Em có cảm giác như áo gấm về làng.


Áo gấm về làng...

Trần Cảnh Nhiên nghĩ, thế này là coi cậu là điều vinh quang sao? Thế nhưng khi thấy đôi mắt to chớp chớp của cô thì cậu biết cô gái này lại nói lung tung rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.