Chương 48: Thời hạn thông linh (4)


Người đứng dưới ánh đèn thấy cô liền cất di động, bước về phía cô, hỏi:
Xong cả rồi à?


Lâm Âm gật đầu.

Vốn dĩ thủ8 tục hôm nay hơi nhiều nên cô để Trần Cảnh Nhiên về trước. Nhưng vừa rồi cậu gọi điện nói đang ở gần đây nên tiện đường đón cô về 3luôn.
Nguyên Viện là một người dân bình thường trong thành phố này, sống những ngày bận rộn lại phong phú.
Mãi cho đến hôm qua cô nàng mới phát hiện có điều bất thường, bởi vì cô nàng chỉ có thể đi lại trong đoạn đường kia. Những người khác đều không nhìn thấy cô, chuyện gì đã xảy ra vậy?
Chết rồi, không đi làm sẽ bị trừ tiền lương mất thôi!
Lâm Âm vuốt ve cục lông trong lòng, nói:
Bé yêu à bé yêu, mau nói cho chị biết em là đực hay là cái đi.

Cái đuôi hồ ly đập lên đập xuống, híp mắt hưởng thụ việc được âu yếm chứ không buồn trả lời lại cô.
Lâm Âm thở dài, haizz... còn đang định tìm bạn đời cho mày đây.
Nhìn gương mặt, nhìn họ tên rồi hỏi thôi.
Tô Mang quệt miệng:
Ai mượn ông ấy nhắc đến khắp nơi, phiền chết đi được!

Lâm Âm thấy phản ứng của Tô Mang lại nghĩ tới bộ dạng đi làm thêm của cậu ta, có lẽ là cậu chàng này có mâu thuẫn với gia đình.
Hỏi xong cô liền cảm thấy hối hận.
Ý của cô là cô với Tô Mang rất có duyên, thế nhưng đi hỏi bạn trai mình rằng mình với một cậu trai khác có duyên phận hay không thì nhất định não của cô đã bị người ngoài hành tinh chiếm đóng mất rồi.
Trần Cảnh Nhiên nhìn bộ dạng xoắn xuýt của cô, cười nói:
Tin.

Lâm Âm phì cười ha ha:
Còn biết xấu hổ cơ đấy.

Hồ ly trừng mắt nhìn cô, trông cực kì đáng thương như đang lên án hành động của cô làm tổn thương trái tim nhỏ bé của nó vậy.
Lâm Âm lập tức xoa dịu:
Chị sai rồi, lại đây ôm một cái nào.

Cô gái trong ảnh có nụ cười vô cùng trong sáng, gương mặt trẻ con khiến cô nàng giống như một sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.
Thế nhưng đến đây ủy thác tức là...
Lâm Âm chỉ có thể thở dài.
Lâm Âm có rất nhiều điều muốn nói với Lâm Âm nên tự giới thiệu một lượt:
Làm quen lần nữa, tôi tên là Lâm Âm.

Tô Mang gãi đầu, cũng tự giới thiệu:
Tôi tên là Tô Mang, Tô trong Tô Đông Pha, Mang là trong Mangguo (quả xoài).

Lời giới thiệu giống y như đúc.
Cánh cửa xe mở ra, thấy người ngồi trong xe đúng là Giang Ly Ngạn, cô vui vẻ chào hỏi nhưng đối phương không có bất kì phản ứng nào.
Nguyên Viện ủ rũ thả tay xuống, quả nhiên bây giờ không ai thấy cô được.
Có điều khi gặp người quen, Giang lột da vẫn ít nhiều lộ ra vẻ thân thiết. Thế nhưng vì sao bây giờ nhìn anh ta lại cô đơn như thế?

Hay là ăn tối ở đây luôn đi?
Lâm Âm đề nghị.
Dựa theo tính tham ăn của cô thì trong mấy năm nay những quán9 ăn lớn nhỏ quanh trường cô đều ăn thử hết rồi. Món nào ở đâu ngon nhất cô đều nắm rõ cả.

Đi.
Trần Cảnh Nhiên gật đầu. <6br>
Việc quyết định ăn tối ở đâu đành giao cho Lâm Âm, cô ngẫm nghĩ khẩu vị của Trần Cảnh Nhiên rồi bắt đầu sàng lọc.
Trần Cảnh Nhiên đột nhiên nói:
Cậu quen ai tên Tô Thịnh không?

Một Tô Mang vẫn luôn cà nhông bỗng trở nên nghiêm túc:
Anh biết ông ấy?

Trần Cảnh Nhiên giải thích:
Tôi từng nghe Tô tổng nói con trai ông ấy học ở đây.

Cô đang nghĩ thầm thì tiếng gõ cửa vang lên, lần này vẫn là một người đàn ông.
Nhiệm vụ ủy thác lần này là tìm một cô gái tên là Nguyên Viện.
Nguyên Viện, năm nay 29 tuổi.
Tuy áp lực công việc lớn nhưng tiền lương cao. Vì tiền lương Nguyên Viện hoàn toàn có thể tha thứ cho sự hà khắc của Giang lột da…
Cấp trên của cô tên là Giang Ly Ngạn, một cái tên vô cùng đậm chất thơ nhưng tính cách lại cực kì kinh khủng.
Vì sao lại gọi là lột da? Chẳng phải trước đây có một
Chu lột da
thấy công nhân quá rảnh rỗi nên nửa đêm canh ba bắt mọi người dậy làm việc đó sao?
Giang lột da bắt cô làm việc từ sáng đến tối, tăng ca thâu đêm là chuyện bình thường.
Quan trọng nhất là anh ta cực kì nghiêm khắc, cô đoán chắc Giang lột da đã biết chuyện cô đặt biệt danh cho anh ta.
Aiz…
Nguyên Viện ngồi xổm bên vệ đường, người xe qua lại nhộn nhịp.
Chiếc xe màu bạc kia chẳng phải là xe của Giang lột da sao? Nhìn biển số xe, quả nhiên là anh ta. Cô đã từng vô số lần đâm thủng lốp của chiếc xe này trong tưởng tượng.
Nguyên Viện chạy về phía ấy rồi vòng qua đầu xe.
Lúc này cô vẫn đang là người kết nối âm dương, vẫn đang ngồi trong sân vuốt ve hồ ly, đợi vị khách tiếp theo bước vào.

Để chị xem em là đực hay là cái nào.
Đột nhiên Lâm Âm nảy ra ý tưởng này, cô nắm lấy chân của hồ ly ép nó đừng lên.
Nó lấy đuôi che mặt cô lại rồi nhân cơ hội bỏ chạy.

5Đi thôi.
Lâm Âm làm một dấu
V
chiến thắng.
Dưới màn đêm ánh sáng mờ ảo, cơn gió nhẹ mang theo một chút hơi lạnh, tính thời gian thì hóa ra trời đã vào thu.

Em nói này...
Lâm Âm vừa định nói gì đó thì đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc lướt qua trước mặt, buột miệng thốt lên:
Tô Mang!

Người nào đó đang vội vã cũng dừng lại.
Tô Mang vất vả lắm mới nhận ra Lâm Âm trong ánh đèn mờ mịt:
Cô là cái...

Cậu ta không biết nên xưng hô như thế nào, nhưng sau lần trước bị gọi lại, cậu ta về đã nghĩ đến mấy ngày mới xác định mình thật sự không quen Lâm Âm.
Cô nhét hồ ly vào túi rồi bắt đầu tìm kiếm hồn phách Nguyên Viện trong thành phố này, dựa theo những nơi cô gái ấy từng sinh hoạt để tìm ra địa điểm lưu luyến nhất.
Lúc đứng chờ ở lối đi bộ Lâm Âm liền
nhặt
được Nguyên Viện, lần đầu tiên cô gặp một người mơ màng đến như vậy.
Cô nàng mê man bay tới bay lui trên đoạn đường xảy ra tai nạn giao thông. Mãi đến khi Lâm Âm đánh thức thì cô nàng mới hơi tỉnh táo lại.
Lâm Âm:
Có muốn cùng ăn tối không? Tôi mời.

Tô Mang nhìn Lâm Âm rồi lại nhìn Trần Cảnh Nhiên:
Không tốt lắm đâu.

Tuy cậu ta rất tò mò về việc Lâm Âm biết mình nhưng cậu ta không có hứng thú đi làm bóng đèn.

Gió đêm dịu dàng, Lâm Âm đóng cửa sổ lại rồi kéo rèm.
Cô chui vào chăn, chậm rãi đợi giấc mơ kéo đến.
Lâm Âm nhìn vào mắt Trần Cảnh Nhiên, ánh mắt cậu dường như đang nói...
Tin, em và anh có duyên phận
Lâm Âm cúi đầu nở nụ cười, đóa hoa trong lòng cô lúc này đã nở rộ.
Tuy quen biết nhưng Tô Mang vẫn từ chối ăn cơm cùng bọn họ.
Sau khi tạm biệt Tô Mang, Lâm Âm và Trần Cảnh Nhiên lại tiếp tục đi trên con đường nhỏ.
Cô vẫn muốn biết tại sao mình lại gặp phải Tô Mang, bèn ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh Nhiên, hỏi:
Anh có tin vào duyên phận không?

Hồ ly cẩn thận bước hai bước nhỏ, sau đó ngừng lại, ngước cái đầu nhỏ nhìn cô như đang nói, nếu cô còn tiếp tục đùa giỡn lưu manh thì sẽ mất nó đấy!
Lâm Âm dụ dỗ:
Chị cam đoan sẽ không làm như vậy nữa.

Hồ ly lại bò lên đùi cô lần nữa.
Tuy tính cách anh ta rất hà khắc nhưng điều đó không thể phủ nhận ngoại hình của anh ta. Mày kiếm mắt sáng như sao, cảm giác không khác gì tổng tài bá đạo trong truyền thuyết. Khi cô phỏng vấn xin việc gặp anh ta còn loạn hết cả nhịp tim.

Thế nhưng, sau này làm việc chung lâu đã khiến cô có thói quen không nhìn mặt anh ta nữa.

Nguyên Viện dựa vào cửa kính ô tô ngắm nhìn Giang Ly Ngạn. Anh ta sao vậy? Sao lại có vẻ mặt buồn như thế?

Tít tít!!! Chiếc xe phía sau bấm còi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.