Chương 53: Ở nơi nào gặp anh? (1)


Cậu bé ngồi trước mặt bàn chơi đùa viên bi.


Chào em.
Lâm Âm tựa lên mép bàn, cố gắng chào hỏi với cậu bé.
Cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ga tàu điện ngầm: Ga Hoa Đại.
Xung quanh vắng vẻ không người khiến cô nhớ lại một cảnh trong mơ.
Lâm Âm thấy cậu bé yên lặng trở về phòng thì lặng lẽ đi theo.
Cậu bé im lặng ngồi trước bàn tiếp tục chơi viên bi, giống như chưa từng đi ra ngoài.
Lâm Âm đoán cậu nhóc đang đợi bạn cùng đi học.
Học sinh trong khu này hầu hết đều là học sinh trung học, nhìn chung có rất nhiều người cao hơn cậu.
Cô vốn định đi lại gần
mình
thì phát hiện có người cũng đứng ở xa xa nhìn
mình
.
Lục Hợp?
Thế nhưng đã nhiều năm trôi qua, trong thoáng chốc cô không kịp nhớ ra.
Vì sao…
Lâm Âm đến gần nhìn khuôn mặt của Lục Hợp.
Cô tự trách mình sao trước đây không nhận ra khi mà hai khuôn mặt giống nhau như đúc.
Cô đứng trước cửa tiệm sách, nhìn
mình
qua cánh cửa thủy tinh.
Đây là

vừa mới thi đại học xong, vào nghỉ hè của ba năm trước.
Ngày hôm sau, trên bàn cơm, ba mẹ Trần Cảnh Nhiên thông báo kết quả sau khi bàn bạc về vấn đề nhảy lớp.
Tiểu Nhiên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý quyết định của ba mẹ.
Cô đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu mà vẫn chưa ổn định lại được cảm xúc.
Đây là cô thời cấp hai!
Người mẹ nghẹn ngào,
Bởi vậy nên em mới lo lắng. Ai mà không vui khi có đứa con thông minh? Thế nhưng con quá thông minh sẽ làm em cảm thấy em làm không tròn trách nhiệm của một người mẹ, suy nghĩ cho con không đủ tốt.

Người ba trấn an:
Thế cô giáo có đề nghị gì không?

Cô nhớ, vì ba mẹ bận công việc nên thời tiểu học và cấp hai cô được gửi nuôi ở nhà ông nội.
Cho nên, ngay từ đầu, con đường kia đã cho cô cảm giác quen thuộc.
Cậu bé không nghe được 6tiếng nói của cô.
Lâm Âm ngồi xổm trước mặt cậu bé, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé thì buồn cười.
Bạn tóc mái bằng có tóc mái làm nổi bật khuôn mặt tròn vo giống như một quả táo. Thế nhưng vì sao khuôn mặt này lại quen thuộc như vậy?
Lâm Âm sờ khuôn mặt mình, rồi nhìn lại bạn nữ trước mặt.

Cô Giang nói Tiểu Nhiên có thể làm được bài thi của lớp chín, thằng bé hoàn toàn có thể nhảy lớp.
Giọng nữ, người này chắc là mẹ của cậu bé.

Không ngờ nhóc lại lợi hại như vậy.
Lâm Âm nói chuyện một cách không kiêng dè, dù sao cũng không ai nghe được lời cô nói.
Lâm Âm vội vàng đuổi theo, đi thêm một đoạn là đến một con đường lớn khác.
Tiểu Nhiên đứng ở đó nhìn giống như là đang đợi cái gì đó.
Người mẹ thở dài,
Nhưng ông nội nó…

Người ba nói:
Mẹ anh nói ba anh quá thông minh, suy nghĩ quá thấu đáo, bị tâng bốc quá cao. Cuối cùng, gặp chuyện không chịu nổi mới nghĩ quẩn trong lòng.

Cô quay đầu lại, thấy khuôn mặt
mình
ửng đỏ.
Hóa ra ngay tại thời điểm này, cậu đã đến gần cô, làm một người qua đường.
Người mẹ đáp:
Cô Giang đề nghị không cho Tiểu Nhiên nhảy lớp, nói là con nên học hành với bạn cùng lứa sẽ tốt hơn.

Người ba nói:
Vậy thì nói với Tiểu Nhiên rằng không cho thằng bé nhảy lớp. Ngày mai anh sẽ nói, còn em…

Trần Cảnh Nhiên!
Lâm Âm quay đầu lại, phát hiện khung cảnh xung quanh đã thay đổi.
Tiểu Nhiên ăn cơm xong, đeo balo đi học, suốt đường đi đều không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì.
Sáu giờ sáng là tầm giờ cao điểm, trên đường đã có rất nhiều người qua lại, người đi học người đi làm.
Cô thấy có người đến gần, giúp

lấy sách từ sau lưng.

Cảm ơn, cảm ơn.


nhận sách xong liền vội nói cảm ơn.
Tuy cậu đeo kính và khuôn mặt có thêm vài nét ngây ngô so với ba năm sau, thế nhưng cậu chính là Trần Cảnh Nhiên.
Cô sẽ không nhận sai.
Bởi vì trong nhà không quản chuyện cô xem tiểu thuyết linh tinh cho nên cô mua một đống truyện để ở nhà.
Lúc này,

đang hứng thú bừng bừng chọn truyện.
Lâm Âm hồi hồn, cảnh tượng lại thay đổi.
Đây là…
Lâm Âm nói thầm trong lòng: Không ngờ thiên tài cũng có buồn phiền, còn cả nhảy lớp nữa, anh bạn nhỏ, cậu thật là lợi hại!
Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên.
Ha ha ha, anh bạn nhỏ, vẻ 5mặt này của cậu giống như già hơn hai chục tuổi vậy.
Lâm Âm nghe tiếng nói truyền ra từ trong phòng mới biết cậu bé tới đây nghe lén.
Lâm Âm cảm thấy kỳ lạ, nhìn xung quanh, không hiểu sao cô lại xuất hiện ở thời gian này.
Cô đi vào tiệm sách, đứng đối diện với
mình
.
Lâm Âm nhìn khung cảnh trước mắt, cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao con đường này lại quen thuộc như vậy?
Tiểu Nhiên đột nhiên rẽ vào một con ngõ nhỏ.
Họ và tên: Trần Cảnh Nhiên
Giờ thì Lâm Âm không cười nổi nữa.
Tiểu Nhiên đứng được một lát thì đột nhiên cất bước, lặng lẽ đi theo sau hai bạn nữ, khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc nào.
Lâm Âm nhìn theo bóng lưng bạn nữ rồi lại nhìn Tiểu Nhiên, nói thầm trong lòng: Còn nhỏ như vậy mà đã thầm thích đàn chị khóa trên rồi sao?
Hai bạn nữ phía trước trò chuyện rôm rả về ngôi sao nào đó.
Lâm Âm nổi cơn hứng thú,
Để tôi xem xem khi nhỏ cậu thích kiểu con gái thế nào.

Có lẽ tương lai sau đó, cô đã quên khuôn mặt của cậu, thế nhưng cảm giác rung động ấy vẫn được lưu ở đáy lòng.
Cho nên, tới lúc gặp cậu sau này, cô mới không thể khống chế được tình cảm của mình. Giống như quả nho được ủ thật lâu trong thùng rượu, qua những năm tháng lên men mới tràn ngập hương thơm khi mở ra.

Anh nói xem, hai vợ chồng chúng ta bình thường thế này, sao lại có thể sinh ra một đứa con thiên tài như vậy?

Người ba nghe hết mới nói:
Thằng bé giống ông nội nó, mấy chú bác trong nhà cũng đều bình thường, không ngờ thiên phú lại có thể di truyền cách một thế hệ.

Cô nở nụ cười, tầm mắt rơi xuống nhãn vở bài tập để trên bàn.
Lớp: 6/1
Cô nhìn cậu nhóc trước mặt, đây là Trần Cảnh Nhiên năm mười ba tuổi sao?

Cậu bé không trả lời8 cô, giống như không nghe được cô hỏi.
Lần đầu tiên Lâm Âm gặp tình huống nhân vật chính trong giấc mơ không phải là mình.
Woa, mình xem
mình
, cảm giác thật lạ!
Có điều, cô của ba năm trước nhìn có vẻ hơi trẻ con.
Cô c3òn chưa nghĩ ra mình phải làm những gì thế giới trong mơ này thì đã thấy cậu bé đi ra khỏi phòng. Cô vội vàng đuổi theo.
Thấy cậu bé đứ9ng trong bóng đêm, Lâm Âm hoảng sợ vỗ ngực, ai oán nói:
Này, hơn nửa đêm mà không chịu ngủ, đi ra đây làm gì?

Thấy khuôn mặt của người kia, Lâm Âm và
mình
đều sững sờ.

Không cần khách sáo.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng trả lời một câu rồi đi ngay.
Người mẹ tiếp tục nói:
Anh à, em lo lắng lắm, Tiểu Nhiên không hề giống một đứa bé, em lo sau này khi lớn lên, thằng bé sẽ bị thiếu hụt thời thơ ấu.


Tiểu Nhiên làm xong bài thi ở chỗ cô giáo, đến tối về mới nói cho chúng ta biết. Tuy thằng bé nói muốn hỏi ý kiến của chúng ta, nhưng mà đâu có chỗ nào là giống biểu hiện của một đứa bé mười ba tuổi đâu.

Cô nhìn đường ray trước mặt, vì sao lại đến ga tàu điện ngầm rồi?
Lâm Âm thấy
mình
đứng ở cách đó không xa.


đang cố gắng nhón chân cao lên để lấy quyển sách trên cao.
Trong lòng Lâm Âm rầu rĩ, cô đã không còn cao lên kể từ khi học cấp ba.
Cô chạy lên phía trước để trông thấy rõ khuôn mặt của hai bạn nữ.
Một bạn tóc mái bằng, một bạn tóc mái xéo.
Lâm Âm thấy ba mẹ Trần Cảnh Nhiên liếc nhìn nhau, nhất là khi bọn họ cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn Tiểu Nhiên yên lặng ăn cơm, cảm thấy rất đau lòng.
Lục Hợp đột nhiên đạp lăn thùng rác trên đường vang lên tiếng rầm rầm…

Lâm Âm bị động tác đột nhiên của cậu dọa sợ, lùi ra sau một bước.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.