Chương 52: Sự tồn tại của anh (2)


Thầy Mao, giảng viên môn Triết học.

Thích gọi sinh viên trả lời.

Rất thích chỉ những sinh viên ngồi ở mấy hàng đầu8 trả lời.
Vì sao cậu không biết cô?
Dường như cậu thật sự không nhận ra cô, thế nhưng rõ ràng giữa bọn họ không phải như vậy.
Nếu cô không nhìn thấy cậu thì có lẽ hiện giờ cô sẽ dễ chịu hơn một chút, loại cảm giác nhìn thấy mà không nhận ra nhau này thật sự rất khổ sở.
Phó Gia.
Còn có Phó Gia.
Lâm Âm nhờ Nhạc Khinh Thanh xin nghỉ giúp cô, sau đó lập tức gọi điện cho Phó Gia.
Trần Cảnh Nhiên ngồi đối diện dần dần mờ nhạt, sau đó cô thức dậy ở trên giường.
Suýt nữa thì cô đã tin mọi thứ là thật.
Giấc mơ này đã cắt một vết sâu vào trái tim cô, tạo thành nỗi sợ hãi cực kì lớn với cô, khiến cô không phân rõ được đâu là hiện thực, đâu là cảnh trong mơ.

Bạn gì… cậu… cậu đừng khóc nữa.
Trần Cảnh Nhiên lúng túng an ủi.
Cậu càng an ủi, Lâm Âm càng thêm khổ sở.
Người xung quanh tò mò nhìn sang với ánh mắt khác thường. Trần Cảnh Nhiên cảm thấy vóc dáng cao lớn của mình đứng tại đây chỉ thêm thu hút sự chú ý của người khác nên bèn ngồi xuống đối diện với Lâm Âm, tiếp tục nhỏ giọng dỗ dành:
Bạn gì này…

Mọi thứ rõ ràng chân thật đến vậy, ngay cả nụ hôn trên trán trước khi ngủ cũng như mới đây, kết quả thức dậy lại phát hiện tất cả đều không phải sự thật.
Lâm Âm nhìn quyển sách trong tay, đây là chương trình học đại học năm hai. Bây giờ Trần Cảnh Nhiên còn chưa nhập học, mà lúc này cô còn chưa gặp Trần Cảnh Nhiên, tất cả như quay lại điểm xuất phát.
Nếu tất cả trước đó đều là mơ… thì có phải là trên thế giới này không hề có một người tên Trần Cảnh Nhiên, cậu chỉ là một nhân vật hư cấu trong tưởng tượng của cô?
Phó Trình có tồn tại, trong lòng Lâm Âm mới dịu lại một chút.
Phó Gia không thấy Lâm Âm đáp lại liền hỏi:
Sao cậu lại đột nhiên hỏi tới nó vậy?

Bởi vì...
Cô bỗng nghẹn lời, không biết phải giải thích với Phó Gia như thế nào.

Hôm nào mình sẽ nói với cậu sau.
Lâm Âm cúp điện thoại.
Lúc này cô giống như vừa xem xong một bộ phim có kết thúc buồn, mặc dù đã hết phim nhưng lòng vẫn còn dập dờn vô vàn cảm xúc, không biết phải chia sẻ với ai.
Trần Cảnh Nhiên, tại sao cậu lại ở đây?
Không phải cậu đang học lớp mười hai sao?
Hơn nữa, cô nhớ rõ cậu không phải là người thành phố Hoa Hải, tại sao cậu lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Lâm Âm ch9ỉ vào chính mình, hỏi:
Mình nói cái gì?

Nhạc Khinh Thanh lắc đầu,
Không nghe rõ, nói nhiều lắm, tối qua cậu nằm mơ thấ6y gì thế?

Tối qua?
Rõ ràng là, không có khả năng.
Ngày hôm sau, lúc thấy Trần Cảnh Nhiên, Lâm Âm kể cho cậu nghe về giấc mơ này.
Vẻ mặt Trần Cảnh Nhiên đột ngột trở nên nghiêm túc,
Tối qua em nằm mơ?

Trần Cảnh Nhiên bị nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng có cảm giác. Cậu quay lại nhìn, ánh mắt như nhìn một người xa lạ, rồi lại cúi đầu tiếp tục nói chuyện với người đối diện.
Lâm Âm hoảng hốt ngồi xuống. Cậu đến đây làm gì?
Vì sao?
Cô nhận thấy người xung quanh bắt đầu chạy.
Ồ, trời mưa!
Giống như ông trời đang muốn tô đậm bầu không khí, khắc họa rõ nét tâm tình đau khổ của cô.
Không phải... đây không phải là thật.
Vừa nghĩ tới tất cả tình cảm say đắm đều tan biến như bọt xà phòng, thậm chí không lưu lại bất cứ dấu vết gì thì trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
Khoan…
Đầu dây bên kia truyền đến giọng điệu ngái ngủ của Phó Gia, có vẻ còn chưa thức dậy,
Lâm Âm, mới sáng sớm đã gọi, có chuyện gì à?

Lâm Âm sốt ruột hỏi:
Phó Gia, có phải cậu có một đứa em trai tên là Phó Trình đang học lớp mười hai đúng không?


Đúng vậy.
Phó Gia trả lời,
Trước kia mình có nói với cậu rồi, thằng em mình nhảy lớp từ nhỏ, bây giờ đang học lớp dự bị ở đại học Hoa Hải.

Cô thấy một tiệm trà sữa, cô đi vào tìm một góc ngồi xuống, dùng khăn giấy lau sơ nước mưa trên tóc và gọi một cốc trà sữa nóng.
Cầm cốc trà sữa nóng trong tay, Lâm Âm vừa suy nghĩ vừa dùng ống hút khuấy không mục đích.
Bỗng một giọng nói quen thuộc truyền tới:
Cậu đưa cho cô hộp khăn giấy, hỏi:
Chúng ta quen biết nhau sao?

Ánh mắt nồng nàn tình cảm như thế này, cậu khó lòng mà xem nhẹ được.
Lâm Âm vội lau nước mắt. Cô vốn định trả lời là không quen, nhưng khi thấy khuôn mặt của cậu thì nỗi khổ sở trong lòng lại dâng lên, cô không kiềm được mà tiếp tục rơi nước mắt.

Cảm ơn cô Khương, sau này em sẽ thường tới.

Giọng nói này… Lâm Âm kích động đứng lên, nhìn về nơi vừa phát ra tiếng nói…
Người mặc áo sơ mi đen vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Trong thoáng chốc, nước mắt Lâm Âm chảy xuống gò má.

Cậu… bạn này…

Lâm Âm ngước đôi mắt đẫm nước lên, thấy Trần Cảnh Nhiên đang đứng bên cạnh cô.
Tối qua cô không ngủ ở ký túc xá, rõ ràng là…
Nhìn mái tóc dài đen thẳng của Nhạc Khi5nh Thanh, cô nói không ra lời, bởi vì cô nhớ rõ Nhạc Khinh Thanh làm tóc xoăn.
Chẳng lẽ chuyện cô và Trần Cảnh Nhiên yêu đương chỉ là giấc mơ của cô thôi sao?
Lâm Âm đi lung tung không mục đích trong khuôn viên trường, nhìn sinh viên đi lại.
Cô đang nghĩ, cô còn chưa trải qua hết quá trình yêu đương với Trần Cảnh Nhiên, sao lại kết thúc rồi?
Bịch bịch bịch…
Cho đến khi cô gặp Trần Cảnh Nhiên.
Một loạt biểu hiện của Trần Cảnh Nhiên khi gặp cô ở trong mơ chính là sơ hở lớn nhất.
Dựa theo tính cách của Trần Cảnh Nhiên, cậu sẽ đi an ủi người xa lạ sao?
Cậu còn chưa nói hết lời thì thấy Lâm Âm mỉm cười.

Đây là mơ.

Răng rắc… nghe như là tiếng gương vỡ…
Cho nên, vì vị trí mấy hàng sau mà tất cả sinh viên đều tranh nhau đến sớm giành chỗ.
Lâm Âm mơ hồ rửa 3mặt xong, sau đó đi đến lớp học với bạn cùng phòng.
Nhạc Khinh Thanh:
Tối qua cậu lại nói mớ nữa đấy.

Lâm Âm gật đầu, sau đó nói cho cậu nghe kết luận của cô.

Trần Cảnh Nhiên nở nụ cười,
Thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Người Trong Mộng.