Chương 107: Ông cụ non


Triệu Tiểu Dã nói thẳng với Hứa Dật Trình:
Bảo em trai của anh dẫn em trai của cậu ta đi mau, đừng làm trễ mất thời gian.



Đ8ồ nhi không đi!
Mặc gia cự tử nghiêng đầu hô lên với Tầm Hoan,
Tầm Hoan, nếu anh ép buộc em đi thì em sẽ nói với ba, lần trước là a3nh hack máy tính của ông ấy còn xóa...


Dạ, sư phụ!

Đứa nhỏ này nhập diễn thật nhanh, hoặc là nói chưa từng thoát diễn, chỉ là kéo Triệu Tiểu Dã vào trong màn kịch luôn rồi thôi. Sau khi ôm quyền lên tiếng đáp lại thì hắn ta liền vác theo cây đao lớn hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đi về phía trước, dọc theo đường đi còn chém gãy hết đám xương trắng không đồng đều kia, mở một con đường có thể xem là bằng thẳng cho mấy người Triệu Tiểu Dã.
Mở đường còn chưa đủ, hắn ta còn vừa mở đường, vừa ngâm nga hát vang nữa. Bạch Niệm Niệm nghe thử, bài mà hắn ta đang hát là
Đại vương kêu ta tới tuần tra núi
...

Vẫn là đứa con nít, tinh thần cùng thể lực đều dồi dào.
Hứa Dật Trình nói.
Triệu Tiểu Dã nói thầm với Bạch Niệm Niệm:
Con bé này lấy lòng tin đâu ra vậy? Là mụ mị vì yêu ảo không thể tự kiềm chế được sao?

Bạch Niệm Niệm lắc đầu, quay đầu nhìn nhìn Mặc gia cự tử, bởi vì hắn ta cứ đạp phải giày của cô hoài.

Cái gì?
Bạch Niệm Niệm không nghe rõ nửa câu sau.
Triệu Tiểu Dã khẽ mỉm cười:
Tớ nói là, Bé cưng tham ăn còn rất biết hưởng thụ, xanh hóa trên ngọn núi này cũng khá lắm, có thể khai phá làm thành thắng cảnh du lịch.

Mặc dù QQ mà Hứa Dật Trình dùng không phải acc nhỏ, nhưng rõ ràng là hắn bảo vệ riêng tư rất tốt. Bạch Niệm Niệm lục soát dãy số QQ của hắn trên mạng nhưng lại không tìm thấy được bất kỳ thông tin gì liên quan đến hắn cả. Trong trang cá nhân của hắn cũng rất sạch sẽ, vẻn vẹn mấy dòng trạng thái đều là một câu giống nhau,
Không quên ước muốn ban đầu, vững tin tới cùng.

Bạch Niệm Niệm cũng đã từng viết một dòng trạng thái gần giống như vậy, là
Nhớ mãi không quên, nhất định có hồi báo.
Cô không biết Hứa Dật Trình có xem trang cá nhân của cô hay không, có thấy dòng trạng thái này hay không, vì hai câu này nhìn có vẻ rất
tình nhân
, tuy chỉ là trùng hợp nhưng Bạch Niệm Niệm vẫn thấy chột dạ.
Bạch Niệm Niệm cảm thấy hơi khó hiểu với cái thiết lập này:
Không phải Bé cưng ‘vạn vật đều có thể ăn’ sao, sao lại còn dư lại xương? Dựa theo thiết lập phá hoại khu vườn của Bé cưng tham ăn thì những cây cối cùng hoa cỏ này cũng không nên còn tồn tại.


Niệm Niệm ngốc, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang mà,
Triệu Tiểu Dã vẫn khoác lên bả vai Bạch Niệm Niệm mà đi đường, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía Hứa Dật Trình bên kia,
Hai người phát triển cũng khá lắm đấy.

Bạch Niệm cảm thấy ngạc nhiên, cho dù lúc cô gọi cô bé là
Cá nhỏ
, hay Vu Văn Tu gọi là
Mèo nhỏ tham ăn
thì Cá muối cũng không lộ ra vẻ không vui, nhưng tại sao đến phiên Triệu Tiểu Dã thì lại mất hứng chứ.

Cậu ấy không có chạy trốn,
Cá muối kéo nhánh cây trong tay Bé cưng tham ăn, cũng không quay đầu lại mà nói,
Bởi vì em đã cam đoan với cậu ấy là, lần này tới nói với cha của cậu ấy xong thì em sẽ dẫn cậu ấy đi, không quay trở về nữa.


Tiểu Mặc, cậu có thể đi chậm lại chút không? Lại đạp trúng giày tôi rồi.
Bạch Niệm Niệm nói.

Sư nương, đồ nhi sai rồi!
Mặc gia cự tử vội dừng bước, cúi lạy chín mươi độ tại chỗ.
Triệu Tiểu Dã vừa nghe, lập tức chộp được điểm chính:
Chẳng lẽ anh rất già sao? Không quên tình đầu, anh bao nhiêu tuổi rồi?

Bạch Niệm Niệm ngừng hô hấp trong một lát. Cô đã từng nghi ngờ Hứa Dật Trình có phải là
người bí ẩn K
trên diễn đàn hay không, có phải là một thầy giáo già đầu bạc đáng kính hay không. Nhưng hình tượng mới của anh ấy, cùng thông tin QQ của anh ấy đều đã lật đổ tưởng tượng của cô rồi.

Cái gì?!
Triệu Tiểu Dã lập tức nhảy xuống khỏi người Bạch Niệm Niệm,
Anh mới hai mươi tuổi?!


Sao vậy,
Sau khi nói ra, Hứa Dật Trình cũng không căng thẳng hồi hộp như mới vừa rồi mà thản nhiên nhìn Triệu Tiểu Dã rồi nói:
Tôi nhìn có vẻ rất già sao? Hay là nói... thật ra thì hai cô đã... tốt nghiệp rồi?

Hứa Dật Trình cười sờ mũi:
Không phải.

Hắn nhìn chăm chú vào bóng lưng tràn trề sức sống của Mặc gia cự tử, hít sâu một hơi, lúc quay đầu lại trả lời, ánh mắt mang theo tránh né:
Năm nay tôi hai mươi tuổi.

Vì Tầm Hoan là bạn của Hứa Dật Trình, Mặc gia cự tử lại là em họ của Tầm Hoan, cho nên bọn họ cũng không xếp hai người này cùng một loại với bang chúng của Thức ăn là trời. Hắn ta đã xác định theo Triệu Tiểu Dã rồi, Triệu Tiểu Dã đi tới đâu thì hắn ta cũng sẽ đi theo tới đó, ngược lại cũng không quấy rối, không ồn ào, cho nên cuối cùng bọn họ cũng liền để hắn ta đi theo.
Nhưng mà khi đi đường, gần như cả người Triệu Tiểu Dã đều treo lên người Bạch Niệm Niệm, mà Mặc gia cự tử lại đi theo thật sát Triệu Tiểu Dã, cho nên khi hắn ta đi sau lưng Bạch Niệm Niệm thì luôn vô tình đạp phải giày của cô. Mặc dù giày trong trò chơi không dễ bị đạp rớt giống như trong đời thực, nhưng mà đạp hoài đạp mãi sẽ khiến cho người ta thấy khó chịu.
Bạch Niệm Niệm, Triệu Tiểu Dã, Hứa Dật Trình... Sư nương chết tiệt gì vậy.

Cậu đi phía trước,
Triệu Tiểu Dã,
Đi dò thám đi.

Nói tới đây, cô ấy lại nói vào kênh tổ đội:
Cá muối nhỏ, cô bé cứ nghênh ngang mang Bé cưng tham ăn lên núi như vậy, không sợ nó chạy trốn sao? Không phải nó không muốn về nhà sao.

Cá muối không vui lườm cô ấy:
Đừng gọi em là Cá muối nhỏ.


Tôi cũng được,
Hứa Dật Trình nói,
Không tính là già lắm.


Đây coi là câu trả lời gì,
Triệu Tiểu Dã lấy trường đao vỗ lên bả vai Hứa Dật Trình, rồi hạ giọng nói,
Ngại nói? Không sao, anh có thể nhắn tin riêng cho tôi.


Không có!
Bạch Niệm Niệm bật thốt lên, sau đó liền le lưỡi, cô không muốn để Hứa Dật Trình tưởng lầm là tuổi cô lớn hơn của hắn.
Triệu Tiểu Dã nhìn chằm chằm Bạch Niệm Niệm rồi nói:
Không phải là nhìn thấy già, mà là bình thường nói chuyện ông cụ non quá cho nên tôi tưởng anh đã tốt nghiệp rồi đấy.

Tầm Hoan hấp tấp làm một động tác tay
dừng lại
, Mặc gia cự tử liền ngậm miệng. Ngón9 tay Tầm Hoan chỉ chỉ, hắn ta liền xụ mặt rời đi.
Ngọn núi, nơi mà mấy người Bạch Niệm Niệm đang đứng được đặt tên là núi Bạc6h Cốt, ý nghĩa như tên, cả ngọn núi đều được dựng nên từ xương trắng, mà những loài cỏ cây cùng hoa lá nhìn có vẻ vô cùng sum suê là 5nhờ hấp thu chất dinh dưỡng từ trên thi thể. Càng đi lên, thì càng hoang vu, mà nơi ở của Vua tham ăn là ở trên đỉnh của ngọn núi này.

Cũng sắp,
Hứa Dật Trình nói,
Năm ba đại học rồi. Còn hai cô?


Triệu Tiểu Dã cười xấu xa ôm lấy cổ Bạch Niệm niệm rồi nói:
Bọn tôi là đàn em năm nhất đại học trong veo như nước. Đàn anh à, anh phải nhìn bọn em cho thật kỹ, đừng có bị người không có ý tốt lừa đi nha.


Hứa Dật Trình lập tức bắt được ý trong lời nói của Triệu Tiểu Dã, hơi không dám tin nhìn cô ấy, nhưng cô ấy lại giả vờ không có chuyện gì xảy ra mà nhìn quanh quất khắp nơi, còn gọi
Tiểu Mặc
nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.