Chương 118: Thỏ nhồi bông



Tớ và ông nội ở cùng nhau,
Thỏ Alice lấy mu bàn tay lau nước mắt rồi nói,
Hôm nay, không biết tại sao mà con chó ông nội n8uôi lại chạy vào trong phòng tớ, cắn nát con thỏ... Hu hu... Ông nội cũng nói, một con thỏ nhồi bông thôi, mua thêm con nữa 3là được, nhưng mà, nhưng mà...


Cuối cùng Tiểu mờ mịt vẫn đặt cái bánh ú qua một bên, vươn tay vỗ vỗ lên bả vai Thỏ 9Alice - nếu như trên tay cô bé không dính hạt gạo thì càng tốt hơn:
Cậu đừng nói nữa, tớ hiểu rồi. Bởi vì con thỏ kia là ba6 mẹ cậu tặng cậu, cho nên ý nghĩa mà nó mang tới không giống với những con thỏ bình thường ở bên ngoài kia, đúng không?

Thỏ Alice khóc gật đầu:
Ngay cả cậu cũng hiểu, mà tại sao ông nội tớ lại không hiểu, cứ phải nói là mua thêm một con giống y hệt vậy cho tớ, hu hu... Tớ tức chết, tức đến nỗi bỏ cơm mà vào trò chơi luôn.


Tiểu mờ mịt gãi gãi lên lá bánh ú trên ót, thầm nói, thì ra cậu đi đường không nhìn người, không hoàn toàn là vì buồn, mà còn có thể là do đói bụng đúng không.
Nhưng lời này, cô bé cũng chỉ tự suy nghĩ thôi, không nói ra đâu.
Bạch Niệm Niệm thở dài, đỡ lấy bả vai Thỏ Alice, rồi nói:
Alice, chị hỏi em một vấn đề nhé.

Alice gật đầu, cái lỗ tai dài trên mũ cũng run lên theo động tác của cô bé, nhìn vô cùng đáng thương.
Bạch Niệm Niệm rất ghét một vài thân thích trêu chọc con nít
Lâu vậy mà ba con/mẹ con còn chưa quay trở lại, có phải không nhớ con nữa rồi không
, dùng lời nói của Cá muối để nói, có phải trong đầu những người này bị cá muối vào rồi không? Lời nói như vậy, đối với người lớn là đùa giỡn, nhưng trẻ con sẽ tưởng thật được không!
Bạch Niệm Niệm trấn an Thỏ Alice xong, lại hỏi vấn đề thứ hai:
Em cho rằng, ông nội em có nhớ ba mẹ em không?


Chắc... có,
Thỏ Alice ngẩng đầu nhìn Bạch Niệm Niệm, cảm thấy khó hiểu,
Chị Niệm Niệm hỏi cái này làm gì vậy?

Thỏ Alice còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình chưa tự thoát ra được, liền gật đầu theo bản năng rồi nói:
Vâng, em học lớp tám.


Tớ cũng... Ai da, đau! Thiên Mao Mao anh lại véo em!
Đột nhiên Tiểu mờ mịt lại rú lên một tiếng, bắt đầu đánh nhau với Thiên Mao Mao.
Bạch Niệm Niệm nhìn đôi mắt đang rũ xuống của Thỏ Alice, nói một cách nghiêm túc:
Cho nên, em còn thời gian rất dài rất dài để sống chung với ba mẹ mình. Mà thời gian trôi đi rất nhanh, đừng buồn rầu nữa.

Bạch Niệm Niệm nói:
Alice, em rất nhớ ba mẹ em, ba mẹ em cũng rất nhớ em, nhưng mà, em có từng nghĩ tới ba mẹ em cũng là con cái, mà ông nội em cũng là một người cha hay không?

Thỏ Alice sững sờ tại chỗ, vô thức nhìn về phía Tiểu mờ mịt cùng Thiên Mao Mao. Hai anh em kia đang tự ăn đồ ăn của mình, không biết tại sao lại giành giật nhau, hình như còn sắp đánh nhau nữa, có vẻ cũng không nghe thấy cô bé cùng Bạch Niệm Niệm đang nói cái gì. Trong lòng Thỏ Alice hơi yên ổn một ít, cô bé không muốn bị người khác biết quá nhiều.
Mỗi năm cô đều nhận được đủ loại đồ chơi khác nhau, mỗi ngày đều có thể ôm bọn chúng để thấy vật nhớ người, nhưng còn ông nội của mình thì sao?
Thỏ Alice nhớ lại đồ vật mà mỗi lần ba mẹ mang tới cho ông nội, đa số đều là vật phẩm bảo vệ sức khỏe, còn có quần áo, trừ những thứ này ra thì hình như không có gì có thể làm kỷ niệm được cả.
Cô bé có thể ôm thỏ nhồi bông ngủ, nhưng nếu ông nội nhớ họ thì chẳng lẽ phải ôm một đống chai lọ thuốc, hoặc là một đống quần áo sao? Nghĩ đến cảnh tượng đó, Thỏ Alice có hơi muốn cười, lại hơi muốn khóc.
Bạch Niệm Niệm quan sát vẻ mặt của cô bé, lại thử hỏi một câu:
Nếu như chị đoán không lầm thì có lẽ em vẫn còn học cấp hai?


Em nghĩ rằng ba mẹ em có nhớ em không?
Bạch Niệm Niệm hỏi.

Đương nhiên là nhớ em rồi!
Thỏ Alice phản ứng khá mạnh,
Họ vì công việc quá bận rộn, quãng đường qua lại rất xa, chứ không phải cố ý không trở về! Họ kiếm tiền cũng là vì để cho em có một cuộc sống tốt hơn, họ rất yêu em!


Đừng kích động, đừng kích động, chị biết, chị biết.
Bạch Niệm Niệm cảm thấy xót xa trong lòng, nhìn phản ứng này của cô bé, có lẽ là từ nhỏ đã rất không có cảm giác an toàn rồi. Không biết bị ba mẹ nhấn mạnh
cha mẹ yêu con
bao nhiêu lần rồi, cũng không biết tự thôi miên bản thân bao nhiêu lần mới có câu trả lời này. Có lẽ còn có một ít thúc đẩy từ người thân thích nữa?
Bỗng nhiên Thỏ Alice đờ người ra. Không sai, đời người của cô bé chỉ vừa mới bắt đầu, cô bé còn có rất nhiều rất nhiều thời gian, nhưng còn ông nội thì sao? Trong ánh mắt cô bé có thêm một chút hoảng hốt, một ít tin tức trong lúc vô tình nghe thấy chợt lướt qua trong đầu.

Nghe nói, người tuổi tác càng lớn lại càng dễ cảm thấy cô đơn, bạn bè cùng người quen hết người này tới người kia rời mình đi xa. Người thân nhất lại ở xa cuối chân trời, dốc sức làm việc vì sự nghiệp vì người nhà, từ đầu năm đến cuối năm không gặp mặt được một hai lần. Nếu như là con nít, còn có thể khóc, có thể gây ầm ĩ, có thể nhõng nhẽo. Nhưng mà người đã già, dường như đã bị thời gian tước đoạt đi tự do làm như vậy rồi, họ chỉ có thể cầm lấy cây gậy ngồi một ngày trời, nhiều nhất là đổi một vị trí khác theo sự chuyển động của mặt trời mà thôi...

Mọi người đều nói ánh mắt của con nít là trong suốt, ánh mắt của người già sẽ đục ngầu, nhưng cũng không có bao nhiêu người thật sự quan tâm đến bên trong sự đục ngầu đó vùi lấp bao nhiêu nhớ nhung cùng tâm sự, cho dù có là người thân cận nhất.

Trong mắt Thỏ Alice có giọt nước mắt thật lớn lăn xuống. Cô bé nhìn Bạch Niệm Niệm, ánh mắt lóe lóe rồi nói:
Chị Niệm Niệm, em, em thoát trước.


Bạch Niệm gật gật đầu, nói tạm biệt với cô bé.

Lúc Thỏ Alice rời khỏi trò chơi, đầu ngón tay vẫn đang phát run. Cô bé nhớ lại lúc mình đẩy cửa vào phòng, mặc trang bị trò chơi vào, từng nghe ông nội ở ngoài cửa nói ông sẽ đi mua một con thỏ mới cho cô bé. Đã trễ thế này, thời tiết còn lạnh, trên đường tuyết rơi xuống đã đóng thành băng, ông nội nhất thiết đừng...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.