Chương 119: Làm một cái bánh ú


Trong lòng Ngải Lị Ti càng khó chịu hơn, lắc lắc đầu rồi nói:
Cảm ơn dì Lưu, để con tự gọi cho ông là được rồi.


Cô 8bé đóng cửa lại, đứng bên cạnh tủ giày gọi điện thoại.


Ngải Lị Ti! Cháu thoát trò chơi rồi hả?
Có vẻ như tâm trạng3 của ông cụ Ngải rất tốt, Ngải Lị Ti thả lỏng, rồi hỏi ông:
Ông đi làm gì đó?

Ông cụ Ngải dừng lại thở hổn hển, rồi nói:
Ông biết, ông đã gọi điện thoại cho ba cháu bảo ngày mai nó đi mua con thỏ mới gửi về cho cháu rồi, đừng khóc. Ông nói cháu nghe, con thỏ bên trong siêu thị lớn này bán còn không đẹp bằng cửa tiệm trước cổng trường cháu nữa. Cháu tạm chơi trước đi, đợi khi nào cửa tiệm đó mở cửa thì ông lại đi mua cho cháu...

Bình thường Ngải Tị Li bực bội nhất là nghe ông lải nhải, nhưng lần này lại không có cắt ngang lời ông. Cô bé vươn tay ra, định giúp cầm túi mua hàng, nhưng ông cụ Ngải chỉ đưa cho cô bé một cái túi đựng hộp giữ ấm:
Cháu cầm cái này là được, là mì xào mà cháu thích ăn nhất đấy, cho cháu làm đồ ăn khuya, ha hả.

Ngải Lị Ti cắn chặt môi dưới, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.

Ông không có làm gì cả! Cơm nước xo9ng ra ngoài đi vòng vòng một chút, sẽ trở về ngay, cháu đợi ông một lúc nhé!
Giọng nói của ông cụ Ngải từ trong điện thoại 6truyền ra ngoài,
Chính là ngã rẽ trước mặt đó, đúng, quẹo vào đi...

Nghe có vẻ đang chỉ đường cho tài xế taxi, Ngả5i Lị Ti yên tâm rồi.
Chẳng qua bao lâu, quả nhiên trong hành lang đã truyền tới tiếng ho khan của ông cụ Ngải, theo âm thanh này, đèn cảm ứng giọng nói liền sáng lên. Ngải Lị Ti mở cửa ra, Tiểu Hoàng liền lao vù ra ngoài, thịch thịch chạy xuống lầu đón ông cụ Ngải. Ngải Lị Ti đi theo ở phía sau nó, thấy ông cụ Ngải xách theo đồ, liền vội ra đón ông.
Một tay ông cụ Ngải xách hai túi mua hàng size lớn nhất của siêu thị. Sau khi nhìn thấy bên trong túi mua hàng chứa cái gì, mũi của Ngải Lị Ti liền trở nên chua xót, suýt chút nữa đã khóc lần nữa rồi.
Tràn đầy bên trong hai cái túi, đều là thỏ nhồi bông có đủ loại kiểu dáng.

Không phải ông nói không có làm gì sao...
Cuống họng Ngải Lị Ti kéo căng lên, lúc nói chuyện còn mang theo âm thanh nức nở,
Ông lấy từ đâu ra mà nhiều thỏ như vậy. Không phải cháu đã nói với ông là con thỏ đó của cháu là ba mẹ mua từ nước ngoài về rồi sao, ông không mua được đâu...

Về đến nhà, ông cụ Ngải lấy hết tất cả con thỏ lớn nhỏ ra đặt lên ghế salon. Lúc này, Ngải Lị Ti mới phát hiện thì ra bên trong không chỉ có thú nhồi bông, mà còn có ba lô hình con thỏ - là loại lông lông cho mấy bạn nhỏ học mẫu giáo dùng đó, còn có bóp viết thỏ, túi chườm nóng thỏ, sổ ghi chép thỏ, bao tay thỏ, khăn choàng thỏ... Gần như hễ là những đồ vật liên quan tới thỏ đều bị ông cụ Ngải mua về hết, nhưng phía dưới cùng là một hộp giấy cũ, ghi cái gì mà máy xoa bóp.

Đây là cái gì?
Ngải Lị Ti hỏi.

Máy xoa bóp giảm giá đó,
Ông cụ Ngải giữ cái hộp lại chưa mở ra, nói,
Giá gốc 998, giá hiện tại 98, ha hả... Cháu đừng đụng vào, đi chơi thỏ đi, nếu không thì làm bài tập nghỉ đông đi.

Ngải Lị Ti ôm một đống thỏ trở về phòng, ông cụ Ngải lặng lẽ ngó theo cô bé, cho đến khi chắc chắn cô bé sẽ không đi ra nữa, lúc này mới ôm
máy xoa bóp
trở lại phòng ngủ của mình, đeo kính lão lên, nâng sách hướng dẫn, lấy đồ vật trong hộp ra, cuối cùng mới trải nó lên giường, là một bộ thiết bị trò chơi Thiên đường sành ăn tuy có hơi cũ nhưng linh kiện đều đầy đủ.
Ngải Lị Ti vừa thoát khỏi trò chơi, Tiểu mờ mịt cùng Thiên Mao Mao liền không đánh nhau nữa. Tiểu mờ mịt thậm thà thậm thụt ngồi xuống bên cạnh Bạch Niệm Niệm, nói một cách thắm thiết:
Niệm Niệm, không... Chị Niệm Niệm, em có thể kết bạn với chị được không?

Kết bạn với Bạch Niệm Niệm rồi, Tiểu mờ mịt còn nói:
Chị Niệm Niệm, chị có thể giúp em một chuyện được không?


Ừm, em kết bạn với anh ấy có chuyện gì không?
Bạch Niệm Niệm nói,
Chị không thể thuyết phục anh ấy thay đổi cách làm, nhưng nếu như em có chuyện cần tìm anh ấy thì chị có thể giúp em chuyển lời, mặc dù chị cũng không chắc là có thể giúp được cho em không nữa.

Dù sao thì Hứa Dật Trình bận rộn như vậy, chẳng những phải chuẩn bị cho giải đấu Thần bếp, còn phải
đi làm thêm
ở quán cơm nhà họ Mao nữa, bản thân Bạch Niệm Niệm cũng ngại đi tìm hắn, cũng không muốn người khác đi quấy rầy hắn, nhất là... một cô bé hoạt bát đáng yêu giống như Tiểu mờ mịt đây.

Em tìm anh ấy thì còn có thể có chuyện gì nữa,
Tiểu mờ mịt nói,
Làm một tham ăn, muốn kết bạn với một đầu bếp, đương nhiên là muốn ăn đồ ăn do anh ấy làm rồi! Chị không biết đâu, có một lần em mua được một cái bánh ú siêu ngon ở trong một gian hàng, sau đó quấn lấy chủ sạp đó hỏi một hồi lâu mới nói cho em biết, cái bánh ú đó là anh ta mua lại từ người khác, chính là món ăn mà Không quên tình đầu đã làm lúc có người khiêu chiến anh ấy đó. Sau khi làm xong đã bị người khác mua không còn một mống, chủ sạp đó là một mối lái, sau khi cướp được liền mang đến Chợ tự do bán hết.


Giúp cái gì?
Bạch Niệm Niệm hỏi.

Chị có thể nói giúp với Không quên tình đầu một chút, kêu anh ấy mở khóa nhận lời mời kết bạn được không? Em luôn không thể kết bạn được với anh ấy.
Tiểu mờ mịt nói.
Từ trước đến giờ, Bạch Niệm Niệm không hề biết Hứa Dật Trình lại khóa nhận lời mời kết bạn. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ lại cũng hiểu được: Anh ấy được chào đón như vậy, cho dù là người chơi mới hay người chơi cũ, luôn có người quỳ trước đồ ăn ngon hoặc là sắc đẹp của anh ấy. Nếu như không khóa lời mời kết bạn thì không biết mỗi ngày sẽ phải bị nhiều sự quấy rầy thế nào nữa.
Tiểu mờ mịt lắc lắc cánh tay Bạch Niệm Niệm:
Chị Niệm Niệm, chị đẹp như thế, đáng yêu như thế, dễ thương như thế, xin chị nói với Không quên tình đầu làm bánh ú thêm một lần nữa được không? Em thèm sắp chết rồi.


Thiên Mao Mao chịu không nổi cô bé, liền chạy đi thanh toán tiền cơm của bốn người, Bạch Niệm Niệm cũng không kịp lấy lệnh bài nhà họ Mao ra nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.