Chương 136: Mờ mịt bắt đầu kể chuyện
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1459 chữ
- 2022-02-04 07:45:28
Đặt tên cho nó đi? Hỏa Kỳ Lân cũng còn chưa có tên.
Trước kia, Hứa Dật Trình đặt tên cho Bánh Raindrop là Mập mạp, bị Bạch Niệm Niệm cùng Tr8iệu Tiểu Dã âm thầm xem thường, nhưng giờ đến phiên Bạch Niệm Niệm thì mãi vẫn chưa đặt tên cho Hỏa Kỳ Lân.
Cô cũng không sốt ruột, 3nhưng bình thường rất chú ý cho nó ăn chút gì đó, vẫn giữ độ trung thành của nó ở mức bảy tám mươi phần trăm, không cần lo lắng sẽ lại xuất 9hiện tình huống giống như lần trước nữa.
Hỏa Kỳ Lân quá ngầu, em suy nghĩ thật lâu mà cũng chưa biết nên đặt tên gì cho nó đây, mà 6gọi là Hỏa Kỳ Lân' cũng quen luôn rồi.
Bạch Niệm Niệm nói,
Nếu là mèo nhỏ...
ừm, không cần gấp, em phải suy nghĩ thật kỹ đã.
Vậy5 thì nhận chủ trước đi?
Hứa Dật Trình nói.
Trên mặt đá muối mang theo vẻ lúng túng, đôi mắt to màu xanh cũng hơi tránh né, đôi mắt lướt qua mặt Bạch Niệm Niệm lại chuyển trở về, cuối cùng ngẩng đầu lên, rồi nói:
Thú cưng gì đó, Bé cưng tham ăn mới là thú cưng có cấp bậc cao nhất Thiên đường sành ăn!
Ban đầu, Bạch Niệm Niệm cảm thấy khó hiểu, sau khi suy nghĩ lại, rồi đối diện nhìn nhau với Hứa Dật Trình, dường như cô đã hiểu được mục đích mà Cá muối tới tìm mình rồi.
Đúng vậy,
Cô ôm lấy mèo trắng gật gật đầu, lại cố ý bày ra một vẻ mặt nghi hoặc, rồi nói,
Thú cưng lợi hại như vậy nhất định là sẽ có một ít câu chuyện mà chúng ta không biết nhỉ.
Cá muối bị đoán trúng điều đang băn khoăn trong lòng, khóe miệng liền cong lên, vội quay đầu đi nhìn một hướng khác, rồi nói:
Có, có lẽ là vậy!
À, chị nhớ ra rồi,
Bạch Niệm Niệm lại nói tiếp,
Hình như Tiểu mờ mịt có biết chút gì đó, hay là chúng ta đi tìm cô bé ấy nghe kể chuyện đi.
Gương mặt Cá muối đỏ lên, cô bé không nói gì cả, nhưng ánh mắt lại không thể lừa được người khác.
Nếu như ánh mắt biết nói chuyện thì vào giờ phút này nhất định là nó đang nói:
Đúng đúng đúng, ý của em chính là cái này!
Bạch Niệm Niệm cùng Hứa Dật Trình đi ngang qua người cô bé, nhưng cô bé lại không chủ động đi theo.
Cá nhỏ ơi, đi nghe kể chuyện với bọn chị không?
Bạch Niệm Niệm bó tay với cô bé, chỉ đành phải mời cô bé lần nữa.
Khụ...
ưm!
Bạch Niệm Niệm quay đầu lại, cô bé mặc quần áo trắng tóc trắng xuất hiện nơi ngã rẽ, là Cá muối.
Bạch Niệm Niệm giao chiến lợi phẩm mà mình đã nhặt được cho Tiểu tham ăn tham ăn, nhân lúc anh ta đang sắp xếp phân chia chiến lợi phẩm, cô liền gửi tin nhắn riêng cho Tiểu mờ mịt.
[Trò chuyện riêng][Nhớ mãi không quên]: Tiểu mờ mịt, có thể kể lại chuyện của anh trai em cùng Bé cưng tham ăn không?
Con người Tiểu mờ mịt xoay một vòng, liếm môi trả lời:
[Trò chuyện riêng] [Tiểu mờ mịt]: Đương nhiên là được rồi, nhưng mà...
Trong quá trình này, con chim đại bàng mà Tiểu tham ăn tham ăn nuôi vẫn luôn duỗi cổ nhìn cô bé, giống như là đang nghiên cứu tại sao người này lại không giống với những người khác vậy.
Đợi tới khi cô bé đã leo lên rồi, có lẽ là do bị bức bách bởi uy quyền của Bé cưng tham ăn cho nên con chim đại bàng nhỏ liền vặn vẹo dời bước tới sát rìa tổ, nhường hơn phân nửa cái tổ chim cho Cá muối, vô cùng ấm ức, cảm thấy toàn bộ cuộc sống của đại bàng đều trở nên u tối.
Vâng.
Bạch Niệm Niệm lấy con dao găm vừa đẹp vừa sắc bén ra, cắt nhẹ một đường trên đầu ngón tay, giọt máu đỏ tươi chảy ra, làm nền cho làn da trắng như tuyết, giống như là một cánh hoa trên bề mặt tuyết phủ vậy.
Cô đưa ngón tay về phía mèo trắng, mèo trắng liền ngẩng đầu lên ngửi ngửi, ngay lập tức, giọt máu đã bay khỏi ngón tay Bạch Niệm Niệm về phía trán mèo trắng, rồi biến mất không thấy tăm hơi, nó đã nhận chủ thành công.
Nghe, nghe chuyện gì đó, em không có hứng thú đâu!
Cá muối hất hất tóc, hai giây sau mới lại
miễn cưỡng
hạ giọng xuống nói,
Được rồi, nếu như chị đã mời thì dù không muốn em cũng phải đi nghe thử mới được.
Cô bé xoay người lại, bắt lấy cánh tay Bạch Niệm Niệm, dọc theo đường đi vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt đất, mãi cho đến khi đã tụ họp với đoàn đội rồi thì cô bé mới chịu buông tay ra, vô cùng quen thuộc mà leo lên cái cây to trên đầu mọi người.
Quả nhiên là Tiểu mờ mịt liền mừng rỡ lên, vẫy tay, nói với mọi người:
Khụ khụ! Em kể một câu chuyện cho mọi người nghe nhé! Câu chuyện mang tên là
Vài ba chuyện không thể không nói liên quan đến anh trai em cùng với người bạn nhỏ của anh ấy?!
Thiên Mao Mao đang vùi đầu ăn chocolate liền nâng cả khuôn mặt lên, lời ít nhưng ý nhiều nói ra ba chữ:
Đừng làm loạn.
Tiểu mờ mịt không để ý tới cậu ta, vừa chạy vừa nhảy vây quanh mọi người:
Có ai muốn nghe không, có ai muốn nghe không! Ai muốn nghe thì cứ lấy bánh ú ra đổi nhé! Bánh ú càng ngon thì sẽ đổi được một câu chuyện nghe càng hay hơn!
Chao ôi, bán đứng anh trai mình đấy hả.
Tiểu tham ăn tham ăn cười hì hì,
Anh đây không có hứng thú với câu chuyện của nam sinh, có chuyện của chị gái nhỏ hay không?
Tiểu mờ mịt làm một gương mặt quỷ với anh ta:
Không có, người tiếp theo!
Mặc dù Meo thật to thật to không có trò chuyện riêng với bọn họ, nhưng rõ ràng là chị biết chuyện này có liên quan tới Cá muối.
Chị biết Cá muối mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng vô cùng sĩ diện, vì vậy liền cười ha hả kéo Tiểu Nghệ cuồng bạc hà đi tới bên ngoài trang trại
của Tiểu tham ăn tham ăn, trao đổi kỹ năng cùng kinh nghiệm của chức nghiệp Thần nông.
Tiểu tham ăn tham ăn thì kéo lấy Hứa Dật Trình đi xem những động vật mà anh ta nuôi kia, suy nghĩ xem tối nay ăn cái nào thì được.
Dưới tàng cây chỉ còn lại Bạch Niệm Niệm cùng Tiểu mờ mịt ngồi đối diện nhau, Thiên Mao Mao đi ra ngoài mấy bước, ngồi tựa lưng vào thân cây to ở cách hai người không xa.
Nhớ mãi không quên! Hai người đi làm gì đó! Khà khà khà khà...
Tiểu mờ mịt cười xấu xa, ánh mắt nhiều chuyện vọng tới vòng lui trên mặt Bạch Niệm Niệm cùng Hứa Dật Trình.
Không làm gì cả,
Hai tay Bạch Niệm Niệm ôm lấy con mèo trắng quơ quơ trước mặt,
Đúng không, meo meo meo.
Woa, dễ thương quá đi!
Tiểu mờ mịt xòe mười ngón tay ra, vừa định nhào lên thì đã bị Thiên Mao Mao tóm lấy chóp nhọn của bánh ú rồi.
Mặc dù anh không quên tình đầu đã hứa làm bánh ú xong sẽ gửi cho em ngay...
Nhưng mà á, ăn hết rồi sẽ lại không có gì để ăn nữa.
Bạch Niệm Niệm vô cùng khó xử nhìn nhìn Hứa Dật Trinh, Hứa Dật Trình lập tức nhìn lại, mỉm cười dịu dàng với cô.
[Trò chuyện riêng] [Không quên tình đầu]: Cần anh giúp đỡ hả?
Bạch Niệm Niệm gật đầu.
[Trò chuyện riêng] [Không quên tình đầu]: Cho dù em muốn làm cái gì, nếu như cần anh giúp thì cứ việc nói là được rồi.
Nói xong câu này, hắn lại bổ sung thêm một câu,
Nếu như là cần anh nấu đồ ăn thì càng không phải lo lắng, đó là đang cung cấp cơ hội cho anh tăng kinh nghiệm mà.
Bạch Niệm Niệm yên tâm trả lời Tiểu mờ mịt, hứa sẽ giúp cô bé có thêm một lần ăn bánh ú nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.