Chương 137: Xé mở ký ức
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1497 chữ
- 2022-02-04 07:45:26
Mà nó vừa run như vậy thì cũng hù dọa luôn con chim đại bàng của Tiểu tham ăn tham ăn, con chim đại bàng vỗ cánh phành phạch bay tới
trang trại
t8ìm chủ nhân của mình.
Sao vậy hả!
Tiểu mờ mịt bị gào ngay trước mặt mọi người, khuôn mặt nhỏ nhắn tức khắc sung huyết đến đỏ bừng, chẳng3 bao lâu sau, đáy mắt cũng ngập ánh nước, nhưng đôi mắt lại trùng to lên, rõ ràng là đang cố gắng nén nước
mắt xuống.
Được rồi, đừng làm ầm lên nữa,
Thiên Mao Mao nói,
Vừa rồi là do anh không đúng, không nên lớn tiếng với em, anh sai rồi.
Thoát trò chơi làm bài tập đi, đã hứa là làm nhiệm vụ Lễ tình nhân xong sẽ đi làm bài tập ngay mà.
Có thể nói thái độ của Thiên Mao Mao rất mềm mỏng, chắc là vì mới vừa rồi, Tiểu mờ mịt vẫn cố nén không khóc nhưng cuối cùng vẫn rơi hai giọt nước mắt xuống.
Có thể do bị la mắng trước mặt mọi người đã khiến lòng tự trọng của cô bé bị tổn thương, cũng có thể là do bất mãn đã lâu tích tụ lại, Tiểu mờ mịt nâng cánh tay lên lau nước mắt, ngẩng gương mặt đỏ bừng lên mà trừng mắt nhìn Thiên Mao Mao, rồi nói:
Em không cần anh lo! Chính bản thân anh cũng không làm được chuyện đã hứa, dựa vào đâu mà nói em chứ!
Bạch Niệm Niệm nhìn cặp anh em này, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Anh đã đi tìm nó mấy lần nhưng đều không tìm thấy được, anh cũng bó tay mà.
Anh không muốn giúp em, anh không hề xem em là em gái, địa vị của em trong lòng anh còn không bằng một con chó nữa!
Tiểu mờ mịt vẫn còn tức giận như trước.
...
Thiên Mao Mao mang theo ánh mắt phức tạp nhìn Tiểu mờ mịt, xoay người rời đi,
Năm phút nữa, anh sẽ đi gọi em.
Ý của câu
gọi em
này chính là ép buộc cô bé thoát khỏi trò chơi từ ngoài đời thực, khiển Tiểu mờ mịt tức giận đến độ la oai oái về phía bóng lưng của cậu ta luôn.
Đừng la nữa,
Cá muối đi từ trên cây xuống, ôm lấy Bé cưng tham ăn mà nói một cách chậm rãi,
Trong đầu hai người là bị cá muối vào rồi sao? Có gì hay mà làm ầm ĩ lên, bây giờ nó đã là thú cưng của tôi rồi.
Bạch Niệm Niệm trả lời:
Chính là liên quan tới câu chuyện của Bé cưng tham ăn và Thiên Mao Mao đó.
Tiểu mờ mịt nói Thiên Mao Mao xem Bé cưng tham ăn là con chó mà cậu ấy nuôi lúc nhỏ.
Sau khi nghe thấy vậy, Thiên Mao Mao liền gào lên với cô bé, sau đó hai đứa liền gây gổ nhau.
Thoát trò c9hơi làm bài tập đi.
Thiên Mao Mao lườm Tiểu mờ mịt, hạ thấp giọng nói.
Em không đi!
Thái độ của Thiên Mao Mạo vừa mềm xuống thì giọng nó6i của Tiểu mờ mịt lại càng tăng cao lên, cô bé siết chặt nắm tay la to với Thiên Mao Mao:
Em nói sai gì sao? Đúng là anh xem nó là thế thân của c5on chó nhỏ mà! Chuyện này có gì mà không thể nói chứ! Anh làm gì mà hung dữ vậy hả!
Thiên Mao Mao buồn bực gãi tóc, thở dài, đứng lên đi về phía bên này.
Lúc đến gần, cậu ta chia tay ra, dường như là định sờ lên đầu Tiểu mờ mịt, nhưng lại bị Tiểu mờ mịt dùng tốc độ nhanh như bay mà tránh đi rồi.
Tiểu mờ mịt cho rằng Thiên Mao Mao không thương mình, hứa giúp mình làm nhiệm vụ mà cuối cùng lại bỏ mặc không có trách nhiệm.
Thì ra là vậy,
Hứa Dật Trình nói,
Giữa anh em với nhau cãi lộn làm ầm ĩ thì rất là bình thường mà? Nếu đã biết Bé cưng tham ăn biến thành chó nhỏ mới tiếp xúc với Thiên Mao Mao chứ không phải hình người, vậy thì Cá muối cũng có thể yên tâm rồi.
Bạch Niệm Niệm liếc nhìn Cá muối đang ngơ ngác, trả lời trò chuyện riêng:
Có lẽ vậy.
Từ sau khi hai anh em kia đi thì con bé vẫn đang còn ngây người ra nè.
Đối với chuyện này thì có lẽ chỉ có gia vị mới có thể gợi được hứng thú của cô bé thôi.
Hứa Dật Trình nói.
Chỉ chốc lát sau, Cá muối cùng Bé cưng tham ăn cùng sửng sốt một lúc, lại cùng quay về một phương hướng khác mà nhắm mắt lại hít thở sâu, sau đó cùng hắt xì hơi một cái.
Đối mặt với Tiểu mờ mịt cùng Thiên Mao Mao, cô cảm thấy vô cùng khó xử.
Cả muối ôm lấy Bé cưng tham ăn, ngồi trong tổ chim nhìn xuống dưới, vẻ mặt cũng vô cùng không biết phải làm sao.
Chuyện này không liên quan đến chị,
Tiểu mờ mịt nói,
Là do anh ấy đột nhiên lên cơn thôi! Chuyện này cũng đâu phải là bí mật gì đâu, có gì mà không được nói chứ! Ban đầu anh ấy tiếp cận Bé cưng tham ăn là vì giúp em làm nhiệm vụ, bởi vì chức nghiệp của em là Thần thực mà! Nhưng mà đúng lúc đó Bé cưng tham ăn đã biến thành con chó nhỏ, sau đó bọn họ vẫn luôn chơi với nhau, em cho rằng khi nào anh ấy chơi chán rồi thì sẽ để em đi giao nhiệm vụ, kết quả là sau đó anh ấy liền bỏ mặc em luôn!
Được rồi,
Thiên Mao Mao cũng cảm thấy rất mất mặt, nhưng vẫn tiếp tục nén giọng xuống, rồi nói,
Anh cũng không phải cố ý, sau đó nó đã bị người khác bắt đi giao nhiệm vụ rồi.
Từ trước tới nay, cổ cùng Bạch Hiểu chưa từng tranh cãi ồn ào bao giờ, thật sự không biết sao mà bọn họ lại có thể sống chung thành như vậy nữa.
Tiểu mờ mịt, đừng buồn nữa.
Chị xin lỗi em, chị không nên bảo em kể chuyện này.
Mặc dù Bạch Niệm Niệm muốn giúp đỡ Cá muối, nhưng lại không ngờ tới cuối cùng sẽ biến thành như vậy.
Nếu cậu muốn làm nhiệm vụ thì hãy bảo anh mình giúp thu thập tám lệnh bài của Bát đại thái hệ ấy.
Nói xong, cô bé liền ngồi bệt xuống đất, đặt Bé cưng tham ăn sang một bên, ôm lấy chân mình mà đờ người ra.
Tiểu mờ mịt nghiêng đầu nói với Bạch Niệm Niệm:
Em thoát trò chơi để khóa cửa lại cái đã, xong rồi lại lên tìm chị chơi!
Nói xong, cô bé tức khắc liền hóa thành một đốm màu trắng tan biến theo làn gió, nhưng một hồi lâu sau cũng chưa thấy quay lại.
Xảy ra chuyện gì hả? Hình như vừa rồi còn nghe thấy Tiểu mờ mịt hét toáng lên nữa.
Hứa Dật Trình gửi một tin nhắn riêng cho Bạch Niệm Niệm.
Sao vậy?
Bạch Niệm Niệm hỏi.
Có mùi ớt, ừm...
Có ớt khô cùng ớt tươi,
Cá muối trả lời,
Còn có hành lá, gừng, tỏi...
Mặc dù đã biết Cá muối rất nhạy về mùi của gia vị, nhưng khi nhìn thấy cô bé vô cùng bình tĩnh mà liệt kê một chuỗi tên dài ra, mà bản thân mình lại chẳng ngửi được cái gì cả, Bạch Niệm Niệm đã không thể bình tĩnh được:
Thật hay giả vậy? Chúng ta đi xem thử họ đang làm món ngon gì.
Hai người cùng đi đến sau núi, Meo thật to thật to cùng Tiểu Nghệ cuồng bạc hà đều đang đứng xung quanh xem Hứa Dật Trình nấu ăn.
Sau khi nhìn thấy hiện trường, Bạch Niệm Niệm lại càng thêm khiếp sợ:
Anh ấy chỉ mới lấy nguyên liệu nấu ăn ra thôi, còn chưa bắt đầu xắt thức ăn nữa mà em đã ngửi ra được rồi, kỹ năng này của em thật là nghịch thiên.
Gương mặt Cá muối đỏ lên xoay sang bên kia:
Rất, rất bình thường mà!
Bây giờ Hứa Dật Trình đang xắt một bông cải trắng (súp lơ).
Cuống của bông cải này khá là dài, bông cải mọc thưa thớt.
Bạch Niệm Niệm thích bông cải như vậy nhất, bởi vì bông cải quá dày sẽ không dễ rửa lắm, không chừng trong góc nào đó sẽ có rất nhiều sâu ẩn nấp, còn nếu cuống dài thì sẽ dễ rửa hơn một chút.
Hứa Dật Trình tách bông cải ra thành từng miếng nhỏ, ngâm trong nước muối, tiếp đó bắt đầu xắt thịt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.