Chương 239: Đàn ông hồng phấn
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1158 chữ
- 2022-02-06 11:32:17
Đây là lần đầu tiên Bạch Niệm Niệm thấy Giữ lòng như ngọc
nói
một câu dài như vậy.
Bình thường, trong bang hội cùng trong nh8óm, cô bé luôn yên lặng, thỉnh thoảng mới gửi một nhãn dán.
Lần gần đây nhất Bạch Niệm Niệm
thấy cô bé đánh chữ là lúc tiến3 vào phó bản Bích Thủy Tinh không, cô bé gửi một câu
Cố lên
trong kênh bang hội.
Bạch Niệm Niệm không biết là, vào giờ phút9 này, giao diện chung đang trôi lơ lửng trước mặt Giữ lòng như ngọc, mà đầu ngón tay cô bé thì đang dùng trên mục chọn
Rời khỏi bang6 hội
.
Tuy nhiên, chỉ mới nhìn như vậy thôi mà cô bé đã thấy rất khổ sở, rất luyến tiếc rồi.
Cô bé không muốn rời khỏ5i bang hội nhỏ ấm áp dễ thương này, nhưng mà lời nói của những người đó không câu nào là tách rời
bang hội
cả, cô bé không muốn liên lụy đến mọi người...
Hòn đá nhỏ,
Giọng nói êm ái của Bạch Niệm Niệm vang lên bên tai,
Chị tin em, em đừng sợ, chị sẽ không để bọn họ bắt nạt em đâu.
Giữ lòng như ngọc ngớ ra, thân thể cùng thần kinh đang căng cứng liền trở nên dịu lại.
Cô bé im lặng gật đầu, lặng lẽ đóng giao diện bang hội lại.
Ta...
Khụ khụ...
Cá đùa trong lá sen chống lên cây liễu bên cạnh, run lẩy bẩy nói,
Ta vừa vào trò chơi, gặp đúng dịp một phân nhánh của Ngự trù phường đang tuyển người, nghe người ta nói đây là một trong ba bang hội lớn, nên không hề chần chừ liền xin vào.
Giờ thì tốt rồi, thoắt cái đã biến thành nằm vùng của người khác? Hơ hơ...
1
Lời nói cùng hành động của ông ấy rất giống một người lớn tuổi thật sự, cho nên người bình thường đều sẽ tự đặt mình vào khuôn mẫu
kính già yêu trẻ
.
Quần chúng vây xem thấy ông ấy ân cần giảng lí lẽ, liền bàn luận sôi nổi:
Đừng có là một ông lão thật nha.
Cũng không phải là không thể, có khối người nghỉ hưu rảnh rỗi không có chuyện làm cũng chơi trò chơi mà.
Đoán chừng không phải đâu, nếu là thật thì ban nãy người kia còn có thể hung dữ như vậy sao? Không sợ xảy ra chuyện à? Chẳng phải bọn họ cùng một bang hội sao.
Cùng một bang hội cũng chưa chắc là biết, Ngự trù phường lớn như vậy, bang chúng có hơn ngàn người, còn có mấy nhánh nhỏ nữa, ai biết ai chứ
Loại người há mồm là dùng ngôn ngữ nhục mạ người khác thì chắc chắn ngoài đời thực cũng chẳng ra hình dáng gì đâu, loser.
Người chơi đó bị Cá đùa trong lá sen lải nhải đau đầu, liền nói:
Được rồi được rồi được rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian với ông, chỗ này không có chuyện của ông cho nên muốn làm gì thì làm đi.
Nói xong, gã nháy mắt với Rất áp lực, Rất áp lực liền bày ra một vẻ mặt nghiêm nghị, nói với Bạch Niệm Niệm cùng Giữ lòng như ngọc:
Được rồi, hai người cũng đừng tỏ ra đáng thương ở đây nữa, bọn tôi không bị dính bẫy đâu! Biết thời biết thế thì mau nói lời xin lỗi rồi lấy đá ra trả lại cho bọn này, thì coi như là qua chuyện.
Nghe lời này, người chơi đó liền nhíu mày lại, không vui nhìn chằm chằm Rất áp lực, nhưng Rất áp lực chỉ làm như không nhìn thấy.
Bạch Niệm Niệm đứng che trước mặt Giữ lòng như ngọc, ngẩng đầu nhìn Rất áp lực, rồi nói:
Bọn tôi không tỏ ra đáng thương, cũng không cần đáng thương.
Cho nên, ấn xuống, chỉ cần ấn xuống, chỉ cần nhẹ như vậy, chỉ cần vừa ấn nhẹ như vậy...
Bỗng nhiên, ánh sáng trước mặt Giữ lòng như ngọc trở nên tối sầm, rơi vào trong một cái ôm ấm áp.
Một mùi hương ngửi có vẻ như ăn ngon lắm liền bao vây lấy cô bé, mặc dù mỏng manh, nhưng đã đủ xoa dịu trái tim đang khổ sở của cô bé, giúp cô bé bình tĩnh lại rồi.
Người nào cho rằng thì người đó đưa chứng cứ, mấy người lấy chứng cứ ra trước rồi hãy nói tiếp.
Chứng cứ? Chứng cứ ở tại lòng người!
Rất áp lực nói,
Đá của người anh em bọn tôi đặt ở khe núi Oải hương, nhưng mất rồi, chính nó cũng đã thừa nhận đã nhặt đá ở khe núi Oải hương mà, cô còn muốn chứng cứ gì nữa? Chẳng lẽ, đá hiểm đặt đó mà nó không lấy, cứ khăng khăng nhặt vật liệu vụn còn sót lại sao?
Bạch Niệm Niệm căm tức nhìn gã:
Đầu tiên, con bé cứ thích nhặt hòn đá nhỏ đấy, đây là một sở thích của người ta! Thứ hai, khe núi Oải hương cũng đâu có ở trong địa bàn bang hội của các anh, các anh đặt đá gì ở đó? Nơi đó là khu vực công cộng, có lẽ đã bị người khác nhặt rồi.
A, không phải của bang hội bọn tao, cũng đâu phải của bang hội tụi mày, bọn tao thích để chỗ nào thì để chỗ đó, tụi mày quản lý được sao...
Người chơi đó trừng mắt mà
lầm bầm làu bàu
, nhưng âm lượng lại vừa đủ để Bạch Niệm Niệm nghe thấy được, rõ ràng là gã cố ý.
Rất áp lực xua xua tay, ra hiệu cho gã đừng nói nữa, sau đó nói với Bạch Niệm Niệm:
Vì bỏ vào túi đeo lưng không vừa cho nên người anh em tôi mới tìm một chỗ vắng người giấu đi, về thành bán ít đồ rồi quay trở lại lấy, nhưng lúc quay lại đã không còn nữa rồi.
Mà trong thời gian ngắn ngủi như vậy, chỉ có một mình nó đi vào khe núi thôi.
Bạch Niệm Niệm thầm nghĩ, bình thường khi túi đẩy không phải sẽ gửi nhờ bạn mình sao? Sao lại tìm chỗ giấu đi chứ? Nhưng điểm quan trọng bây giờ không phải điểm này, không chừng suy nghĩ của bọn họ không bình thường thì sao.
Sao các người biết chỉ có mình con bé vào khe núi? Các người phải người canh chừng hả...
Vù!
Giọng nói của Bạch Niệm Niệm bị tiếng động cơ đột nhiên xuất hiện át đi, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám
mây
màu hồng trôi dạt tới, dừng lại bên cạnh đám người.
Đó là một quả bong bóng trái tim màu hồng, buộc ở phía sau một chiếc xe thể thao màu hồng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.