Chương 240: Kẹo mềm anh đào


Phong thái của anh ta, biểu cảm của anh ta đều tựa như đang nói cho mọi người rằng nơi này không phải là bờ sông Liên Hoa người đến người đi, mà là sà8n catwalk với ánh đèn chiếu rọi.


Chị Nhuyễn.
Mấy người Rất áp lực cất vẻ mặt khoe khoang hống hách lúc trước đi, mỗi người đều tới chào hỏi3 người đàn ông màu hồng đó, tựa như từ con kền kền bỗng dưng biến thành con chim cút vậy.
Người đàn ông được gọi là
Chị Nhuyễn
yểu điệu gật9 đầu, nâng lan hoa chỉ cần lấy khăn màu hồng trong túi trước ngực, rút nhè nhẹ ra, rồi giũ một cái, phủi một biển mây mù màu hồng nhạt xuống, một hươ6ng thơm ngọt ngào bay theo làn gió.
Anh ta vếnh một cái tay khác, lấy mắt kiếng màu hồng xuống, dùng khăn tay màu hồng lau trán, tóc mai, chó5p mũi...

Đúng vậy, chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ, không cần quấy rầy chị Nhuyễn...
Kẹo mềm anh đào cầm lấy khăn tay hất nhẹ lên:
Đi.
Rất áp lực thở phào nhẹ nhõm, lui trở về bên phía người anh em của mình, đợi Kẹo mềm anh đào dẹp đường về phủ.
Vẻ mặt Kẹo mềm anh đào vô cùng ghét bỏ mà vứt cái khăn tay màu hồng đó đi, lại không biết từ đâu biến ra cái thứ ba, cười híp mắt thắt nó lên trên đầu con mèo trắng nhỏ.

Kẹo mềm anh đào.
Kẹo mềm anh đào vừa mới tới đã quỳ gối trước Nhà ăn đáng tin rồi, người lúng túng nhất vẫn là mấy người chơi của Ngự trù phường.
Người chơi nói chuyện không biết suy nghĩ đó dùng cùi chỏ đụng đụng Rất áp lực, Rất áp lực bước nhanh lên một bước, nói với Kẹo mềm anh đào cao xấp xỉ gã:
Chị Nhuyễn...


Hửm?
Kẹo mềm anh đào phát ra một tiếng đáp lại nhẹ nhàng từ trong lỗ mũi, ánh mắt từ đuôi mắt màu hồng quét tới, khiến đầu gối Rất áp lực như nhũn ra.
Gã lấy lại bình tĩnh, nói tiếp:
Không ngờ chị Nhuyễn sẽ tới, thật ra thì...

Này, trời ơi, cậu là một cái bình phun nước hả,
Kẹo mềm anh đào rút một cái khăn tay giống như vừa rồi từ trong cái túi khác ra, chán ghét lau mặt,
Cách xa tiểu nương một chút, đàn ông thối.

Cá đùa trong lá sen không thèm quan tâm đến gã, gật đầu nói với Kẹo mềm anh đào:
Đúng vậy, ta sống đến từng tuổi này rồi mà đây vẫn là lần đầu tự dưng bị người khác đổ tội như vậy đó.
Eo nhỏ của Kẹo mềm anh đào hơi vặn một cái, liếc nhìn mấy người Rất áp lực, cười nhạt nói:
Đây chính là mâu thuẫn nhỏ mà mấy người nói hả? Hả?

Không phải, chị Nhuyễn, đây là hai chuyện khác nhau...
Rất áp lực còn chưa nói hết thì đã bị Kẹo mềm anh đào cắt ngang rồi.

Người mà tiểu nương tôi tự tuyển vào bang sẽ là nằm vùng của người khác sao? Chao ôi, này, nói ra đúng là khiến người ta cười chết mất.
Rất áp lực: ...
Gã lui về sau một bước, bổ sung thêm cho lời nói vừa rồi một cách khó khăn:
Thật ra thì chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ thôi.

Mâu thuẫn nhỏ?
Giọng nói của Kẹo mềm anh đào cách khăn tay truyền tới.
Vẻ ngoài của mèo trắng nhỏ vốn đã xinh đẹp rồi, sau khi thắt cái khăn tay màu hồng lên lại càng đáng yêu không chịu nổi, Kẹo mềm anh đào không kiềm chế được, lại ôm hôn nó một hồi.
Đứng ở góc độ của Bạch Niệm Niệm thì có thể thấy được trên một góc của cái khăn tay rũ xuống trên ót của con mèo trắng có dùng màu hồng đậm hơn để thêu một chữ
Nhuyễn
.
Cuối cùng đã hồn mèo trắng đủ rồi, Kẹo mềm anh đào mới khẽ mỉm cười, đổi môi mỏng màu hồng khẽ nở một nụ cười hoàn mỹ, Bạch Niệm Niệm thấy mà cũng phải tự thẹn không bằng.
Anh ta buông con mèo trắng xuống, lại
biển
cái khăn tay màu hồng thứ tư ra, thẩm thấm tóc mai, đứng lên sửa sang lại quần áo, nói với Cá đùa trong lá sen:
Ông Liên, ban nãy ngài nói có người bảo ngài là nằm vùng mà bang khác phái tới hả?
Rất áp lực chắp hai tay trước ngực, nháy mắt với Cá đùa trong lá sen.
Bạch Niệm Niệm chớp chớp mắt, vừa định nói chuyện thì đã thấy
chị Nhuyễn
bước một bước dài, thân người mềm nhũn, đột nhiên
quỳ mộp
ở dưới chân cô, giang hai tay ôm...
Ôm lấy con mèo trắng, một trong hai thú cưng của cô.

Dễ thương quá đi, dễ thương quá đi, dễ thương quá đi!

Chị Nhuyễn
ôm con mèo nhỏ cọ tới cọ lui,
Meo Meo thật là dễ thương! Meo meo, meo! Meo...
Bạch Niệm Niệm nhìn người đàn ông
Meo
tới
Meo
đi này, hóa đá.
Quần chúng vây xem số một phát ra giọng nói run rẩy:
Đây, đây chính là
Chị Nhuyễn' trong truyền thuyết đó ư?
Quần chúng vây xem số hai:
Chắc, chắc là đúng rồi.
Quần chúng vây xem số ba:
Đúng, đúng là danh bất hư truyền...
Quần chúng vây xem số bốn:
Mọi, mọi người nói gì vậy?
Bạch Niệm Niệm đã từng nghe Triệu Tiểu Dã nhắc tới chuyện liên quan đến
Chị Nhuyễn
này rồi.
Ông Liên vừa vào trò chơi thì đã được tiểu nương ta nhặt rồi, cũng chính mắt tiểu nương thấy ông ấy thăng từng cấp từng cấp, mấy người nói ông ấy là nằm vùng? Vậy tiểu nương tôi là cái gì? Hả? Có phải là gái hồng lâu mà người khác chuyển phái tới để quyến rũ đám đàn ông thổi các người không?

Kẹo mềm anh đào châm chọc người mà không hề thở dốc, Rất áp lực ngượng ngùng rụt lại trong một góc, nhưng người
anh em
của gã lại bày ra một nụ cười không dễ nhận ra.
Làm xong một loạt động tác, anh ta liền ném cái khăn tay đi, chậm rãi nâng đôi mắt có đường kẻ mắt cùng phần đánh mắt màu hồng lên, nhìn về phía những người có liên quan.
Bạch Niệm Niệm chỉ cảm thấy một ngọn gió mắt
màu hồng quét tới, khiến cô bất giác run lên cầm cập.
Sau khi mấy vị Trưởng lão của Ngự trù phường lần lượt rời bang hội thì Say khướt Trường An đã
đề bạt
hội trưởng của máy phân nhánh lên làm Trưởng lão mới.
Mấy người mới nhậm chức có đặc trưng
riêng, trong đó có một người đàn ông diêm dúa lòe loẹt, cả người đều màu hồng, người ta gọi là
Chị Nhuyến
, hình như ID là...

Ông Liên...
Miệng
chị Nhuyễn
còn giữ khẩu hình
Liên
, đột nhiên giọng nói lại mắc nghẹn lại nơi cổ họng.
Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm về phía Giữ lòng như ngọc, như là bỗng dưng rơi vào trạng thái kỳ lạ nào đó vậy.
Nụ cười đó chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay, không có ai chú ý tới được.

Không phải, chị Nhuyễn,
Cuối cùng Rất áp lực chống chọi lại sự ngông cuồng của Kẹo mềm anh đào mà ngẩng đầu lên, vô cùng lúng túng nói:
Lời nói ban nãy đều là chưa suy nghĩ kỹ càng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.