Chương 277: Ngôi sao lụi tắt


Bạch Niệm Niệm thấy hy vọng trong mắt A Tinh dần phai nhạt từng chút từng chút một, tựa như ngôi sao đã mất đi ánh sáng của nó8 vậy.


Này, cô ráng chịu đựng đi, A Ảnh sẽ tới ngay bây giờ đó!
Bạch Niệm Niệm vội nói với A Tinh.

Nhưng tro3ng mắt A Tinh không còn bóng ngược của cô nữa, chỉ có cây dù kiểu nam đen thui trên đỉnh đầu tựa như bóng mờ bao phủ lấy bầu 9trời của cô ấy vậy. Tiếng còi xe cấp cứu từ xa đến gần, nhưng Bạch Niệm Niệm thấy rõ ngôi sao trong mắt A Tinh đã lụi tắt rồi6.
A Tinh không lên tiếng nữa. Trên cánh cửa trước mặt Bạch Niệm Niệm dần dần xuất hiện ảnh mờ nho nhỏ với màu sắc rực rỡ, dần dần tổ hợp thành hình dáng của phố Sa Diện, vở kịch nhiệm vụ tựa như thủy triều vào ngày không có trăng mà rút đi, nhường lại bộ mặt thật nhiều màu sắc sặc sỡ cho thế giới trò chơi.

Niệm Niệm?

Tiếng của Hứa Dật Trình vang lên bên cạnh, Bạch Niệm Niệm lập tức lấy lại tinh thần, ra rồi?
Cô ấy nâng tay trái lên, nhìn chiếc nhẫn tinh xảo trên ngón áp út, trong mắt tràn đầy dịu dàng và hoài niệm.

Tôi hơi căng thẳng cho nên mãi mà không dám vào cửa, ngốc lắm đúng không, ha ha...
Trong mắt A Tinh chảy xuống dòng nước mắt màu máu đỏ,
Sau đó nghe thấy bọn họ nói
Đặt mua bên ngoài
, tôi lại chạy mất dạng, định mượn thời gian mua đồ để chuẩn bị tâm lý, cho nên, liền đi mua gà trắng của tiệm mà A Ảnh thích ăn nhất...

Tuy nhiên, sau khi A Ảnh nhìn thấy túi gà trắng ở cách chỗ cô ấy nằm không xa thì anh ta đã không còn ăn món ăn mà mình thích nhất này nữa rồi. Anh ta biến mất một thời gian rồi mới lại đi chụp hình cho khách hàng, nhưng lúc nào tinh thần cũng hoảng hốt, không nhập tâm, hiệu quả chụp ra cũng không được như ý muốn. Trong những ngày tiếp theo, anh ta trở nên chán chường, lôi thôi lếch thếch, dường như tinh thần cũng có vấn đề.
Nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc, Bạch Niệm Niệm thở ra một hơi, không quay đầu lại nhìn
Quỷ hồn
A Tinh đó nữa, mà là cùng những người đi đường khác nhìn các bác sĩ xuống khỏi xe cấp cứu vây quanh lấy A Tinh, nhưng lại không mang cô ấy lên xe cứu thương, bởi vì, cô ấy đã chết rồi.

A Tinh!

Giọng nói trong điện thoại vang lên một cách chân thành tha thiết, Bạch Niệm Niệm và những người đi đường cùng nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang giống như điên vậy chạy qua bên này, phía sau còn có mấy người đàn ông tuổi tác xấp xỉ đi theo.

Đây là chỗ ở trước đây của bọn tôi,
Quỷ hồn A Tinh ở sau lưng Bạch Niệm Niệm nói,
Cô có ngửi thấy một mùi hương rất thơm không?

Bạch Niệm Niệm cẩn thận ngửi, đúng là có mùi thơm thoang thoảng, hình như là hương hoa.

Mũi của tôi rất nhạy,
Quỷ hồn của A Tinh nói,
Cho nên hôm nay sau khi tan ca trở về, mới vừa đi tới cửa thì tôi đã phát hiện ra điều khác thường.

Mặc dù giọng nói của cô ấy vẫn lành lạnh, còn lạnh hơn nước mưa ban nãy nữa, nhưng Bạch Niệm Niệm nghe vào trong tai lại cảm thấy lúc này cô ấy rất vui vẻ.

Đó là hương thơm của hoa hồng,
Quỷ hồn của A Tinh nói tiếp,
Tôi trộm nhìn từ mắt mèo vào bên trong, thấy trong phòng có mấy người, mặc dù chưa thấy rõ mặt mũi nhưng tôi có thể đoán được bọn họ là ai, họ đều là bạn của A Ảnh mà.


A Ảnh là bạn trai của cô đúng không,
Bạch Niệm Niệm nhớ tới tấm hình trước đây rồi nói,
Chính là người chụp hình cho tôi với bạn trai tôi?


A Tinh, A Tinh!

Chẳng mất bao lâu, tiếng kêu gào như xé nát tim gan đã biến thành tiếng kêu khóc xé nát tim gan. Dường như
Quỷ hồn
A Tinh không đành lòng nhìn nữa cho nên toàn bộ hình ảnh đều dần dần phai nhạt, nó giống như là một bức tranh thủy mặc bị nước mưa giội bay màu sắc vậy. Ở một giây cuối cùng của hình ảnh đó, A Ảnh rơi nước mắt đeo chiếc nhẫn mà anh ta đã chuẩn bị cho cô ấy, mặt nhẫn là một ngôi sao lóe sáng.
Trước mắt Bạch Niệm Niệm chầm chậm xuất hiện một cánh cửa, lấy cửa làm tâm điểm, lại xuất hiện vách tường, hành lang, cửa của nhà hàng xóm, còn có cầu thang.
A Tinh:
Đúng vậy, anh ấy là một nhiếp ảnh gia có chút tiếng tăm...

Bạch Niệm Niệm nhớ lại người đàn ông sạch sẽ gọn gàng vừa mới nhìn thấy, lại nhớ tới NPC lôi thôi lếch thếch chụp lén cô cùng Hứa Dật Trình, đúng là không cách nào vạch ra dấu bằng giữa hai người cho được.

... Tuy nhiên, đó là chuyện cách đây đã lâu rồi.
Giọng nói của A Tinh lại vang lên lần nữa, trong giọng không hề có sự vui vẻ, mà là tràn ngập đau buồn,
Ngày đó, tôi nhoài người ở cửa nghe lén một hồi, bọn họ đang bàn bạc chuyện làm tôi ngạc nhiên cùng vui mừng, đó là… A Ảnh muốn cầu hôn tôi.


Nhưng mà, tôi thấy tấm hình mà anh ta mới chụp cho bọn tôi, đẹp lắm mà...
Bạch Niệm Niệm nói câu này xong mới nhớ tới nhiệm vụ, lại nói tiếp,
Vậy cô kéo tôi vào trong ký ức của cô là muốn tôi giúp cô chút gì sao?

A Tinh ở sau lưng cô lắc đầu, rồi nói:
Không phải giúp tôi, là giúp anh ấy. Bây giờ tôi đang bám vào máy ảnh của anh ấy, mỗi ngày đều như hình với bóng với anh ấy, cho nên đã không còn gì nuối tiếc nữa rồi. Nhưng mà tôi không muốn nhìn thấy dáng vẻ không thể gượng dậy nổi của anh ấy, tôi mong anh ấy có thể trở lại dáng vẻ như trước đây, đừng chán nản như vậy nữa.

Bạch Niệm Niệm hơi lo lắng:
Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, ít nhất thì cô cũng phải cho tôi chút gợi ý chứ.


A Tinh...
Bạch Niệm Niệm khẽ gọi tên của NPC đó, thở dài. Có lẽ nhiệm vụ này đã thất bại rồi.

Đừng quay 5đầu lại.

Một tiếng than thở lành lạnh dài dằng dặc bỗng nhiên từ phía sau lưng Bạch Niệm Niệm truyền tới, bên tai dường như còn có gió lạnh thổi qua nữa. Bạch Niệm Niệm sợ hãi, giọng nói đó lại kịp thời vang lên lần nữa:
Đừng quay đầu lại.

Lúc vào trong cốt truyện vở kịch, cô còn đang suy nghĩ, mình ở trong thế giới trắng đen này lâu như vậy, thế thì có phải
thân thể
trong trò chơi sẽ ngốc nghếch đứng im tại chỗ như người máy hay không? Hứa Dật Trình có thể bị hù dọa hay không, có thể cuống cuồng hay không? Nhưng mà lúc đi ra nhìn thử thì dường như Hứa Dật Trình cũng chẳng có gì bất ngờ cả, không hiểu sao trong lòng Bạch Niệm Niệm lại thấy hơi ủ rũ. Nhưng sau khi nhận ra điểm này, thì cô lại thấy mình có hơi khác người.


Ban nãy em ở trong cốt truyện hả?
Hứa Dật Trình hỏi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.