Chương 278: Thời khắc gặp ma



Em thấy có liên quan, rất liên quan luôn!
Bạch Niệm Niệm nói:
Mặc dù vận may của em chẳng ra sao, nhưng mà anh lại không giống vậy, mỗi l8ần có anh là bọn em liền rất may mắn, không chừng còn sẽ vô tình gặp được đầu mối của ngôi sao thứ tư nữa ấy chứ, nếu không thì ngôi sao tr3ên chiếc nhẫn của vai chính gọi là ‘A Tinh’ đó không phải là trùng hợp quá à? Đúng rồi, mọi người đâu rồi? Có tìm thấy đầu mối gì không?
<9br>

Không có.
Hứa Dật Trình nói.

Mới vừa rồi Tầm Hoan nói có một NPC trông có vẻ rất đáng nghi, liền truyền tống tới lấy bản đ6ồ kho báu đi rồi, nhưng tiếc là sau khi mang bản đồ kho báu tới, đối thoại của NPC đó cũng không có gì thay đổi cả. Bây giờ, trừ Hứa Dật Tr5ình cùng Bạch Niệm Niệm ra thì những người khác đều đã tập hợp lại đem bản đồ đi xuôi theo phố Sa Diện để thăm dò NPC rồi.


Vậy thì chúng ta thử làm nhiệm vụ này trước đi.
Bạch Niệm Niệm nóng lòng muốn thử xem sao.
Lúc mặt trời còn chưa lặn, chân trời đã xuất hiện một ngôi sao sáng ngời, mà lúc này, ánh sáng đã trở nên mờ mịt thì ngôi sao kia lại càng sáng tỏ hơn. Mặc dù đã thi đại học hơn nửa năm rồi, nhưng kiến thức địa lý của Bạch Niệm Niệm vẫn còn chưa quên hết, cô biết ngôi sao đó là sao Kim, là sao Hôm lúc mặt trời lặn, cũng là sao Mai lúc mặt trời mọc. Cô thấy A Ảnh nhìn ngôi sao đó không chớp mắt, quyết định bắt đầu từ nó.

Đầu bếp, anh nói xem, nếu như em nói em là bạn của A Tinh, lừa anh ta nói A Tinh để lại lời nhắn ở chỗ em, thì anh ta có tin không?
Bạch Niệm Niệm hỏi Hứa Dật Trình.
Hứa Dật Trình suy nghĩ trong chốc lát, rồi lắc đầu, hỏi:
Anh ta biến thành như vậy bao lâu rồi, trong cốt truyện ban nãy có gợi ý không?

Bạch Niệm Niệm suy nghĩ một lúc, trong cốt truyện thành phố G đang mưa, những người đi đường cũng chỉ mặc quần áo tay ngắn, cây cối cũng đều xanh um tươi tốt, hình như là mùa hè. Nhưng mà, thành phố G nằm ở miền Nam Trung Quốc, có thể nói là bốn mùa như xuân, gần như không có cách nào chỉ dựa vào những thông tin như thế để đoán mùa được.
Thấy Bạch Niệm Niệm lắc đầu, Hứa Dật Trình nói tiếp:
Theo như anh quan sát thì chắc là anh ta đã biến thành như vậy lâu lắm rồi, nếu là bạn bè của họ thật thì sẽ không để lâu vậy mới xuất hiện đâu. Mặc dù anh ta có vẻ không được tỉnh táo, nhưng mà, không chừng vừa nhắc tới chuyện của bạn gái là sẽ tỉnh lại ngay thôi.


Ừm... Vậy làm sao để truyền đạt mong muốn của A Tinh lại cho anh ta đây?
Bạch Niệm Niệm phiền não nhíu mày lại,
Em thấy, nếu như anh ta còn thích A Tinh thì sẽ bằng lòng hoàn thành ‘tâm nguyện’ của cô ấy thôi.

A Ảnh ngồi ở ven đường, ngắm bầu trời dần ảm đạm mà ngẩn người ra, trước ngực là chiếc máy ảnh màu trắng đó. Nó trông thì rất sạch sẽ, nhưng khi nhìn kỹ thì đã hơi cũ. Cho dù là như vậy thì sự sạch sẽ của nó và sự lôi thôi của anh ta vẫn không giống như là tồn tại trong cùng một thế giới.
Bạch Niệm Niệm nhìn A Ảnh ôm máy chụp hình giống như là ôm một báu vật. So với lý do
Linh hồn của A Tinh bám vào máy ảnh
thì Bạch Niệm Niệm càng muốn tin tưởng - chụp ảnh, là chấp niệm cuối cùng của A Ảnh hơn.
Cho dù tinh thần không sáng suốt nhưng cũng không chịu từ bỏ sở thích của mình, chắc chắn là thật sự yêu thích nó đúng không.
Hứa Dật Trình trầm ngâm rồi nói:
Lúc nãy anh có nghe thấy anh ta lầm bầm, hình như quỷ thần gì đó.


Hả?
Bạch Niệm Niệm sửng sốt, tiếp đó liền phản ứng ngay,
Anh nói là anh ta sẽ tin tưởng quỷ thần đúng không? Vậy thì...

Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên xem sắc trời, toàn bộ cảnh vật đều bị bao phủ dưới ánh sáng tranh sáng tranh tối, cả thế giới cũng trở nên mờ mờ ảo ảo.
A Ảnh ngồi bên cạnh một căn nhà rất cao, nghiêng nghiêng đổ xuống một bóng râm ở sau lưng anh ta, ngay cả đèn đường cũng không chiếu tới bên đó, giống như là chia cách thành hai thế giới vậy. Bạch Niệm Niệm khẽ khàng đi tới, đứng trong mảng bóng râm đó, học giọng của A Tinh, khẽ gọi một tiếng,
A Ảnh
.
A Ảnh đờ người, sống lưng cũng trở nên thẳng tắp. Trước khi anh ta quay đầu lại, Bạch Niệm Niệm đã nói ngay:
Xin đừng quay đầu lại.

Mới vừa nói ra câu này, cô đã thấy hối hận rồi, bởi vì đối với một người không tỉnh táo lắm thì thật ra
Xin đừng quay đầu lại
gì đó nói hay không nói cũng không khác nhau nhiều lắm. Quả nhiên, A Ảnh không nghe lời cô nói, lập tức quay đầu lại. Bởi vì gầy nhom cho nên đôi mắt vốn cũng rất to của anh ta càng to hơn, anh ta ngồi ở nơi có thể được đèn đường chiếu tới, ánh đèn chiếu vào trong mắt anh ta tựa như là thắp sáng đôi con ngươi không có chút sắc thái nào cả.

Á... Á...


Bạch Niệm Niệm biết Hứa Dật Trình ở ngay sau lưng mình, cũng biết đây chỉ là trò chơi, không phải sự thật, nhưng cô vẫn thấy hơi sợ hãi với đôi mắt đờ đẫn bỗng dưng trở nên điên cuồng đó, giọng nói cô cũng run run, càng muốn bình tĩnh lại càng không thể bình tĩnh được.


[Trò chuyện riêng] [Không quên tình đầu]: Không sao đâu, bị ‘nhập’ mà phát run thì sẽ càng chân thật hơn.


Bạch Niệm Niệm liếc thấy tin nhắn trò chuyện riêng đó, chủ yếu là bốn chữ
Không quên tình đầu
này rất nổi bật với cô, cho dù không dồn hết tâm trí để chú ý thì cũng sẽ phát hiện ra. Sau khi thấy được, cô thoáng yên tâm, nhớ lại tình tiết trong vở kịch mà cô đã bước vào, cùng cảm giác
nhập
vào trên người A Tinh, rồi nói với A Ảnh:
A Ảnh, anh có khỏe không?


Nói xong câu này, cô bừng tỉnh hiểu ra liền cúi đầu xuống, tay phải khẽ vuốt mái tóc, vén ra sau vành tai phải - tóc của cô buộc lên, bên tai cũng không có tóc rơi xuống gì cho nên không cần làm động tác tay này, vì thế lúc này làm như vậy thì càng trở nên kỳ dị hơn. Cô nhớ tới, lúc cô còn trong vở kịch đã làm động tác này, bởi vì lúc A Tinh trò chuyện với ông chủ gà trắng cũng nhiều lần làm thế, mỗi lần đều thích vuốt vuốt tóc như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.