Chương 297: Hai điều kiện
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1207 chữ
- 2022-02-06 11:33:41
Bạch Niệm Niệm không để ý tới anh ta.
Vu Văn Tu
ăn nói khép nép
mấy lần, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Bạch Niệm Niệm phát hiện dường như Vu Văn Tu đã biến thành một người khác rồi, trước đây anh ta sẽ không đối xử với cô như thế. Nhưng như vậy sẽ tốt hơn, cô nghĩ, cuối cùng thì anh ta cũng đã không xem cô là
bạn gái dự bị
để cưng chiều, cưng chiều, cưng chiều vô điều kiện nữa rồi.
Tiếc là sau một giây, cô đã bị chính ý nghĩ của mình tát vào mặt rồi.
Bạch Niệm Niệm8,
Anh ta nói,
Về thành phố J cũng có thể làm tình nguyện mà, em muốn nán lại chỗ này sao? Em không đi học à?
Bạch Niệm Niệm bướng bỉnh3 cố tình nói:
Hoạt động là do trường học tổ chức cho tụi em đi, chẳng những không cần đi học mà còn có thể được cộng điểm nữa đó.
Đôi mắt Bạch Niệm Niệm trừng to lên, hóa ra, người xem Weibo của cô không chỉ có mấy người mà cô nghĩ đến, xem ra sau này mỗi lần muốn đăng Weibo thì phải chú ý hơn một chút mới được.
Niệm Niệm,
Ánh mắt Vu Văn Tu phức tạp nhìn cô, rồi nói,
Anh đã từng nói, sau này sẽ đối xử với em giống như trước đây vậy, anh cũng... Anh cũng không phản đối em ở bên cạnh cậu ta. Nhưng là có điều kiện.
Bạch Niệm Niệm quay đầu lại, tức giận nói:
Anh không nói thì họ sẽ không biết!
Em về cùng anh thì anh sẽ không nói.
Vu Văn Tu nhướng mày lên, giống như đang chơi xấu, Bạch Niệm Niệm trừng to hai mắt, còn chưa nói gì thì anh ta đã bổ sung thêm:
Nếu em không nghe lời thì anh sẽ lập tức nói cho Bạch Hiểu. Em đoán xem cậu ấy có thể bay ngay về tóm lấy em không? Anh giấu cậu ấy một mình tới tìm em đã rất có tình nghĩa rồi đúng không?
Bạch Niệm Niệm thầm nói trong lòng, đây xem như là cái điều kiện gì, hai người ở bên nhau không phải đều là vì thích lẫn nhau sao? Bạch Niệm Niệm chưa kịp nói gì, Vu Văn Tu đã nói tiếp:
Theo anh thấy thì em thích cậu ta là chắc chắn, nhưng còn cậu ta thì sao?
Anh ấy...
Sao anh biết em không để ý, em rất để ý, em tới đây vì chút điểm đó đó!
Bạch Niệm Niệm nén giận trong lòng, cô muốn chống đối anh ta.
...
Vu Văn Tu nhìn cô mấy giây, đột nhiên duỗi tay ra bắt lấy cổ tay cô lần nữa, sau đó khẽ chuyển một cái, liền kéo hai tay cô ngược ra sau lưng, giống y như là một tình tiết trong phim truyền hình vậy.
Anh làm gì vậy! Buông tay!
Xung quanh còn có nhiều người đang dòm ngó như vậy, gương mặt Bạch Niệm Niệm lập tức đỏ bừng. Càng bực bội hơn là, cô không dám dùng sức giãy ra, bởi vì xung quanh chất đầy các loại vật tư, sơ ý một cái là có thể sẽ làm hỏng chúng ngay.
Vu Văn Tu không muốn siết Bạch Niệm Niệm đau, nhưng dưới tình huống thế này thì anh ta buộc phải dùng sức nắm lấy cổ tay cô. Anh ta đứng sau lưng kề sát đến bên tai cô nói:
Đừng giở tính khí ra nữa, em không sợ ba mẹ em biết rồi lo lắng sao?
Bạch Niệm Niệm bèn xem anh ta thành không khí, xoa cổ tay đang hơi đau, tiếp tục sửa sang lại vật tư.
Vu Văn Tu im lặng trong chốc lát lại đột nhiên mở miệng nói:
Có phải em vì Không quên tình đầu không?
Chưa 9bao giờ nghĩ
cộng điểm
mà trước đây cô thấy không quan trọng giờ lại có công dụng
chống đối người
như thế này nữa.
Vu Văn Tu không bi6ết làm sao nhìn cô:
Bạn học Bạch Niệm Niệm, có phải em đã quên rồi không, thành tích học tập từ nhỏ đến lớn của em như thế nào chẳng lẽ anh khôn5g biết? Với trình độ của em thì sẽ để ý tới chút điểm kia sao?
Vu Văn Tu đi theo bước chân cô, mới vừa đi ra, bỗng nhiên có một giọt mưa rơi trên mặt anh ta.
Trời mưa rồi, quay về thôi.
Anh ta kéo Bạch Niệm Niệm lại, dắt cô quay về cửa kho hàng.
Nếu như thật sự thích em thì cậu ta sẽ không đồng ý cho em tới một nơi nguy hiểm như thế này!
Vu Văn Tu ngắt lời Bạch Niệm Niệm, ngực phập phồng kịch liệt. Anh ta vươn tay chọc chọc lên tim mình, rồi nói:
Niệm Niệm, anh cũng là nam sinh, anh biết nam sinh thích một người thì sẽ có dáng vẻ thế nào, sẽ làm cái gì. Cậu ta thích em thì sẽ đau lòng em, cho dù cậu ta có nhớ em, luyến tiếc em đến đâu thì cũng sẽ không dẫn em theo bên cạnh vào lúc này đâu, cậu ta...
Anh ấy không có.
Bỗng nhiên Bạch Niệm Niệm lên tiếng, không kiểm soát tốt âm thanh cho nên âm lượng có hơi lớn. Cô nhìn nhìn những người quen biết cùng không quen biết ở xung quanh, cuối cùng cũng buông việc trong tay xuống, nhanh chân đi ra ngoài kho hàng tạm thời.
Bạch Niệm Niệm lập tức phát hiện ánh mắt của anh ta thay đổi, dường như con ngươi đã tối tăm hơn vừa rồi một chút. Cô không biết có phải là bản thân đã nhìn lầm rồi hay không, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy căng thẳng.
Vu Văn Tu chậm rãi nói
điều kiện
của anh ta ra:
Thứ nhất, em thích cậu ta. Thứ hai, cậu ta thích em.
Anh mau buông em ra trước đi, anh muốn em bị bạn học cười nhạo sao?
Bạch Niệm Niệm nói.
Được, vậy thì chúng ta ra ngoài nói.
Vu Văn Tu buông lỏng tay đang kiềm chế Bạch Niệm Niệm ra.
Bạch Niệm Niệm giống như là bị ấn vào nút tạm ngừng trong chốc lát, cô ngẩng đầu lên, không tưởng tượng nổi nhìn anh ta. Cô mới vừa phát hiện ra, trên mặt Vu Văn Tu cũng xuất hiện vẻ mệt mỏi, lạnh nhạt, còn có cái gì nhỉ... Cô không nhìn ra, thế nhưng điều đó khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Vu Văn Tu:
Có phải lại muốn hỏi sao anh biết không? Nói với em cũng không sao, anh thấy được trên Weibo của em.
Bạch Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn màn mưa dày đặc, trong lòng lo lắng. Đừng mưa mà, như vậy thì làm sao cứu người được chứ!
Cô xoay người, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vào mắt của Vu Văn Tu, rồi nói:
Anh Văn Tu, em biết anh quan tâm em nên mới tới nơi này, mới nói những lời này với em, em rất cảm ơn anh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.