Chương 296: Về cùng anh


Vu Văn Tu bước xuống xe buýt, trên gương mặt ngày thường luôn nở nụ cười mỉm lộ ra vẻ mệt mỏi.

Ngồi im trên máy bay mười mấy tiếng đồ8ng hồ, sau khi đến nơi lại nhìn thấy cảnh mây dày đặc che khuất cả bầu trời, cho dù là nữ tiếp viên hàng không ngày nào cũng bay thì tinh th3ần cũng không được tốt lắm, huống chi, anh ta còn được báo cho biết là tuyến đường xa nhất của xe buýt chỉ có thể tới đây thôi. Mặc dù trên 9tin thời sự cùng các loại phương tiện truyền thông đều đã nhắc nhở mọi người không được tự đi xe tới
hỗ trợ
nhưng dọc theo đường đi, anh t6a vẫn thấy xe riêng xếp thành hàng ngũ thật dài, còn có nhiều người hơn đang chạy tới.

Là ai tìm tôi vậy, tên gì, mặt mũi ra sao?
Bạch Niệm Niệm hỏi.

Mời đi theo tôi!
Binh sĩ lớn tiếng trả lời.
Bạch Niệm Niệm lại càng nghi hoặc hơn nữa, chân mày cũng đã nhíu lại.
Quá kỳ lạ, ai tự dưng tìm cô? Giáo viên cùng bạn học đều mang theo di động, cho dù có người không biết số của cô thì cũng sẽ tới hỏi Tưởng Lộc mà, Tưởng Lộc có số liên lạc của tất cả mọi người.
Nếu như là Hứa Dật Trình thì càng không thể nào dùng cách như này để tìm cô được.
Đã qua gần bảy mươi hai tiếng đồng hồ kể từ lúc động đất xảy ra, ai ai cũng đều đang giành giật từng giây từng phút để cứu người, mà cái kẻ tìm cô đó lại rảnh rỗi đến độ bảo binh sĩ đến gọi cô? Nếu không phải biết nơi này là khu gặp nạn, nếu không phải người lính đó trông có vẻ rất thật thà thì cô đã hơi nghi ngờ có phải là có tên lái buôn nào muốn lừa gạt cô hay không rồi.

Này!
‘Sự tức giận’ bị Bạch Niệm Niệm tạm quên béng đi đã quay trở lại, cô trợn mắt nhìn Vu Văn Tu rồi nói,
Thôi đi, em mặc kệ anh làm sao mà biết, nếu đã tới thì cũng đi giúp đỡ nhanh lên, thời gian rất eo hẹp! Anh chịu trách nhiệm làm cái gì? Phải chú ý an toàn nhé, em về làm việc trước đây.


Niệm Niệm!
Vu Văn Tu lập tức tiến lên, kéo lấy cổ tay Bạch Niệm Niệm, gương mặt nghiêm túc lại,
Em không cần biết anh làm cách nào biết được em đang ở đây, em chỉ cần biết là, anh tới để dẫn em đi là được. Hành lý của em để ở đâu? Dẫn anh về lấy.

Thế cho nên, để quá trình cứu trợ không chịu 5ảnh hưởng thì từ một nơi cách rất xa khu vực xảy ra động đất cũng đã bị phong tỏa lại rồi.
Vu Văn Tu đứng ở ven đường, thấy thỉnh thoảng cũng sẽ có xe cộ được cho đi vào, nhưng anh ta biết, nếu không có giấy chứng nhận đặc biệt thì sẽ không thể nào vào được. Lời nói dối
Người thân bị thương trong động đất sắp không qua khỏi
kia cũng chỉ có thể tạm hù dọa Bạch Hiểu thôi, chứ ở đây là hoàn toàn vô dụng.

Em không về, một mình anh về đi.

Bạch Niệm Niệm nói xong, không thèm quay đầu lại, chạy một mạch trở về
vị trí công tác
của mình.
Anh ta tháo mắt kính xuống, động tác lau chùi rất chậm rãi. Nói là đang
lau mắt kính
, chi bằng nói là đang mượn động tác này để tập trung suy nghĩ vấn đề nào đó thì hơn.
Sau khi lau xong, anh ta lại im lặng vài giây, rồi mới đeo mắt kính lên, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.
Bạch Niệm Niệm nhìn anh ta, không lên tiếng. Ánh mắt của cô, giống như là đang nhìn một người xa lạ vậy.
Vu Văn Tu lại tiến lên kéo cô, Bạch Niệm Niệm liền tránh về sau, thoát khỏi sự lôi kéo của anh ta.
Cô vội chạy tới, nói với binh sĩ đó,
Tôi là Bạch Niệm Niệm, sao vậy ạ?


Có người tìm cô, mời đi theo tôi!
Binh sĩ hùng hồn trả lời.

Bạch Niệm Niệm! Bạch Niệm Niệm có ở đây không?

Bạch Niệm Niệm đang giúp đỡ sửa sang lại vật tư cứu trợ nghi hoặc quay đầu lại liền nhìn thấy có một binh sĩ xa lạ đang đứng bên ngoài.
Bạch Niệm Niệm tức giận, đi thì đi! Cô cũng muốn nhìn thử xem là người nào mà có thể bày trận lớn như vậy, trong trường hợp như thế này mà còn bày đặt thần thần bí bí nữa!
Bạch Niệm Niệm đang tức giận chạy chậm một mạch theo sau binh sĩ, còn tưởng rằng phải chạy rất xa, nhưng kết quả là chưa chạy được mấy bước thì đã đến rồi. Khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình, cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng quên luôn tức giận:
... Anh Văn Tu? Sao anh lại ở đây?

Vu Văn Tu thấy cuối cùng Bạch Niệm Niệm đã phản ứng kịp, trong ánh mắt nhìn về phía cô tràn ngập cưng chiều. Cô ấy đúng là chẳng thay đổi chút nào cả, vẫn ngốc nghếch như vậy.
Không đúng, có một chút thay đổi, hình như đã cao hơn chút xíu rồi thì phải? Tóc cũng đã dài hơn một đoạn. Lại nhìn kỹ hơn, mặc dù còn có bóng dáng lúc học cấp ba nhưng đã giống một cô gái trưởng thành rồi. Với tư cách là
anh trai
cùng nhau lớn lên thì anh ta cảm thấy rất vui vẻ.
Cô nhanh chóng nhìn ngó xung quanh tựa như một con chuột nhỏ cảm nhận được mối nguy hại vậy. Vu Văn Tu khẽ cười rồi nói:
Khỏi tìm, anh trai em không có tới, cậu ấy cũng không biết em đang ở đây.

Bạch Niệm Niệm vỗ vỗ ngực, lại ngước mắt lên nhìn Vu Văn Tu nói:
Anh Văn Tu, anh cũng làm tình nguyện sao? Nếu anh muốn tìm em thì gọi điện thoại không phải được rồi sao, sao phải làm phiền người khác đi gọi em... Khoan đã, sao anh biết em đang ở đây?


Cái gì?
Bạch Niệm Niệm nghi ngờ bản thân mình nghe lầm. Cô vùng ra khỏi tay Vu Văn Tu, nhìn anh ta từ trên xuống dưới:
Em mới vừa phát hiện thì ra là anh không có mặc quần áo của sinh viên tình nguyện...

Vu Văn Tu dằn lòng lại, gật đầu nói:
Anh không phải tới làm tình nguyện. Em cũng thật là. Chuyện nguy hiểm cùng nghiêm trọng như thế này cần phải giao cho người có chuyên môn làm, một cô gái như em có thể giúp gì chứ? Thiếu mất em cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến việc cứu viện của bọn họ đâu. Ngoan, đi lấy hành lý trở về thành phố J với anh.

Đợi khoảng năm phút, anh ta thấy có một binh sĩ chạy từ bên trong
khu động đất
cách chỗ mình đúng một con đường tới, nói khẽ mấy câu gì đó với binh sĩ đang canh giữ thanh chắn trước mặt.
Khóe miệng Vu Văn Tu bày ra một nụ cười mỉm không dễ nhận thấy, ngẩng đầu đi tới.
Đúng vậy, cô là một đứa con gái, cô cũng không thể dọn đá ở nơi xảy ra động đất như những binh sĩ đó, cũng không thể cứu vớt mạng sống cho người bị thương cùng bác sĩ y tá, cô chỉ là một sinh viên bình thường mà thôi. Nếu như có dư chấn thì không chừng cô sẽ trở thành một trong số những nạn nhân, mà cô gần như không có năng lực tự cứu nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.