Chương 300: Hữu danh vô thực


Mặc dù hình tượng của người này hoàn toàn không cùng một phong cách với người trong trò chơi, nhưng bằng vào mắt mũi thì Hứa Dật Trình vẫn nhận ra đư8ợc thân phận của anh ta - Thiên hạ đều là ái khanh của ta. Cuối cùng hắn cũng đã biết tại sao lúc ăn cơm tối Bạch Niệm Niệm không nhận video của mìn3h rồi.

Hứa Dật Trình cũng hiểu được tại sao Thiên hạ đều là ái khanh của ta lại đứng đây chờ hắn, anh ta muốn mình khuyên Bạch Niệm Niệm trở9 về đúng không?


Hứa Dật Trình?

Triệu Tiểu Dã chớp chớp mắt, cười xấu xa nói:
Nói không chừng còn phát triển vóc dáng, phát triển ngực...

Bạch Niệm Niệm: ???
Hứa Dật Trình nói, chiều cao của cô vậy là vừa rồi, cao quá cũng không dùng làm gì.
Hứa Dật Trình gật đầu, rồi nói:
Xin chào.

Vu Văn Tu:
Xin chào, tôi là Thiên hạ đều là ái6 khanh của ta, tên thật là Vu Văn Tu.

Anh ta tiến về trước hai bước, lại nói tiếp:
Ông cụ Hứa có khỏe không?


Hứa Dật Trình, tôi không thích vòng vo cho nên cứ nói thẳng đi.
Vu Văn Tu nói,
Bạch Niệm Niệm và tôi từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cô ấy chỉ là một cô gái nhà bình thường thôi...

Hứa Dật Trình nhíu mày lại nhìn Vu Văn Tu, đợi lời nói tiếp theo của anh ta.

Nếu như cậu nghiêm túc với cô ấy,
Vu Văn Tu tiếp tục nói,
Vậy thì cậu có nghĩ tới suy nghĩ của người nhà cậu hay không?

Hứa Dật Trình hơi ng5ớ ra, rồi mới trả lời:
Ông nội cũng khỏe, cảm ơn đã quan tâm.

Vu Văn Tu cười cười, trầm ngâm trong chốc lát lại nói tiếp:
Không ngờ sẽ là cậu.


Ý anh là sao?
Trong một thoáng, Hứa Dật Trình không biết anh ta muốn biểu đạt ý gì.
Hứa Dật Trình nghiêm mặt nói:
Sẽ không có ngày đó.

Vu Văn Tu không để ý đến câu
bảo đảm
này của Hứa Dật Trình mà lại nói tiếp:
Tôi muốn cậu đáp ứng tôi, nếu thật sự có ngày đó thì cậu hãy dứt khoát buông tay đi. Chú ý, tôi nói là, 'nếu'.

Hứa Dật Trình thản nhiên nhìn anh ta, chậm rãi gật đầu:
Được.

() Nguyên văn là Ivory tower - chỉ lối sống thu mình lại để tránh gặp rắc rối hay thiệt thòi cho bản thân.
Tuy nhiên, có lẽ Bạch Niệm Niệm bị hấp dẫn bởi
khí chất
này của cậu ta? Haiz, yêu đương một chút cũng không có gì, nhưng nếu chờ cô ấy biết thế giới hiện thực rất hung ác khắc nghiệt, chờ cô ấy bị thương rồi mới tỉnh ngộ thì đã quá muộn rồi.
Nghĩ tới đây, Vu Văn Tu ngẩng đầu lên, nói một cách nghiêm túc:
Hứa Dật Trình, có lẽ cậu còn chưa hiểu được những thứ mà tôi nói lúc này. Tôi chỉ muốn nói với cậu bốn chữ 'Dừng lại đúng lúc'. Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy phải đau lòng khổ sở.

Trước đó, Hứa Dật Trình vẫn cảm thấy Vu Văn Tu là
anh trai
của Bạch Niệm Niệm, lại là Bang chủ của Lương thiện đường thì phải là một người vô cùng chín chắn cùng chững chạc mới đúng. Nhưng bây giờ xem ra hình như cũng không hoàn toàn là như vậy.
Có lẽ lúc phải đối mặt với vấn đề tình cảm thì người dù có chín chắn đến đâu, chững chạc đến đâu cũng sẽ trở nên không còn lý trí như vậy chăng.
Hắn nhìn người đàn ông cao xấp xỉ ở trước mặt mình, giọng nói cùng sắc mặt đều là thản nhiên:
Tôi không biết bên ngoài có ý kiến gì hoặc là đồn đại gì về gia đình tôi, nhưng tôi chỉ biết là, tôi chấp nhận cô ấy rồi cũng chứng tỏ người nhà tôi cũng chấp nhận cô ấy. Thứ tôi chọn là cô ấy chứ không phải là gia đình của cô ấy.

Khoan đã, có phải ý của anh ấy là phát triển thêm đầu óc, phát triển thêm toan tính thì mới có ích không?
Không không không, đó là lời chỉ có Triệu Tiểu Dã mới nói thôi, Hứa Dật Trình sẽ không nghĩ như vậy!
Còn ngực ấy hả... Bạch Niệm Niệm cúi đầu nhìn thử, cũng, cũng được mà đúng không?
Gia đình của cô là kiểu gì, bình thường hay không bình thường thì cũng có liên quan gì đến tình cảm của bọn họ?
Khóe miệng Vu Văn Tu cong lên, cúi đầu cười cười: Xem ra, lời đồn đại đúng là chẳng đáng tin chút nào cả. Gì mà
con trai trưởng
,
Thái tử
,
Đóa hoa cao quý lạnh lùng
, Hứa Dật Trình được đắp nặn thêm mấy cái biệt danh này ở trong mắt anh ta chỉ là một đứa bé có chút ngây thơ, có chút chủ nghĩa lý tưởng () mà thôi. Cậu ta sống trong vỏ ốc của mình () có lẽ còn chẳng hiểu nổi thế giới của người lớn đâu nhỉ?
() Chủ nghĩa lý tưởng: chỉ những người hay mộng mơ, xa rời thực tế.
Hứa Dật Trình sáng tỏ, lại rất nghi hoặc tại sao Vu Văn Tu lại có thể có ý nghĩ này. Sợ rằng ngay cả ông nội của hắn - ông cụ Hứa cũng không quan tâm đến quan niệm dòng dõi này nữa ấy chứ.
Hay là do nhà họ Hứa bọn họ khiêm tốn quá mức cho nên mới khiến người ta hiểu lầm như vậy? Càng không khoe khoang thì càng bị đoán già đoán non, sau đó tam sao thất bản, không biết bị truyền bá ra ngoài thành hình dáng gì nữa.
Hứa Dật Trình nghĩ đến nhà họ
Vu
ở thành phố J, lại nhìn nhìn bộ dáng đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân của Vu Văn Tu, chợt nhớ đến một vị lãnh đạo họ Vu ở thủ đô. Cho dù giữa bọn họ có gì liên quan với nhau hay không thì chắc chắn nhà của Vu Văn Tu cũng sẽ không phải là loại
gia đình bình thường
trong miệng anh ta, mà người có định kiến về dòng dõi thì hình như là nhà anh ta mới đúng.
Nếu thật sự có ngày tình cảm của hắn và Bạch Niệm Niệm gặp phải sự quấy rầy của bên ngoài, hắn sẽ quyết đoán
buông tay
- vứt bỏ những thứ ràng buộc đó, từ bỏ mưu tính của bản thân, buông tay hết tất cả để bắt lấy một tương lai chỉ thuộc về hắn cùng cô ấy thôi.
Ngày hôm sau, lúc rời giường, Bạch Niệm Niệm cảm thấy xương cốt cùng bắp thịt cả người giống như là bị xáo trộn rồi sắp xếp lại một lần vậy, chỗ nào cũng đau nhức dữ dội. Khi thấy sắc mặt Triệu Tiểu Dã vẫn hồng hào, cô vô cùng hâm mộ.

Ai bảo cậu mỗi ngày không phải xem hoạt hình thì là đọc sách chứ,
Triệu Tiểu Dã chẳng hề nể tình mà đả kích cô,
Từ ngày có Thiên đường sành ăn thì mỗi ngày lại ngâm mình trong trò chơi, cậu mà không đau thì ai đau đây. Đợi tới lúc trở về thì mỗi sáng đều phải tới sân thể dục chạy bộ, bảo đảm sẽ ngon miệng như thân thể tớ vậy, nói không chừng...


Ha ha ha ha...
Triệu Tiểu Dã thấy Bạch Niệm Niệm một đầu bù xù, gương mặt mờ mịt ngây người mấy giây lại cúi đầu nhìn ngực mình, liền cười không ngừng được nhào qua ôm cô vào lòng,
Niệm Niệm bé nhỏ của tớ à... Nếu tớ là nam thì tốt rồi, sẽ không có chuyện cho Hứa Dật Trình đâu.


Gương mặt của Bạch Niệm Niệm bị bóp bẹp dí, miệng bị bóp thành hình
3
, còn làu bàu nói:
Vậy, vậy không được...


Triệu Tiểu Dã lại xoa xoa tóc Bạch Niệm Niệm, kéo cô lên đi rửa mặt.

Công việc ở phòng ăn tạm thời không hề nhẹ nhàng như ở kho hàng tạm thời, thậm chí còn mệt mỏi hơn. Các tình nguyện viên cũng không phải là tới ăn cơm theo thời gian cố định, mà là thay phiên nhau. Vì để mọi người được ăn cháo nóng, cơm nóng, Bạch Niệm Niệm gần như là phải liên tục mở hộp, hâm cơm, có thứ còn cần phải rã đông... bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. Ngay cả Triệu Tiểu Dã
thân thể khỏe mạnh
cũng có hơi mệt mỏi, nhưng Bạch Niệm Niệm vẫn làm việc như người máy. Cuối cùng vẫn là Triệu Tiểu Dã nhíu mày, gương mặt vô cùng nghiêm túc kéo cô sang một bên.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.