Chương 301: Ngọc thụ lâm phong



Nhớ mãi không quên: ... Thức ăn hôm nay trông có vẻ ngon hơn hôm qua nhiều đúng không. [Đắc ý]


Một lát sau Hứa Dật Trình mới 8trả lời giọng nói lại cho cô,
Niệm Niệm nhà ta vất vả rồi
, lại gửi một tấm hình tự sướng, trên mặt đều là bùn đất, khung cảnh đằng s3au lưng cũng khá lộn xộn.
May mà Nhà ăn đáng tin bọn họ giờ đã khác xưa rồi, hiệu quả từ phần thưởng mà lệnh bài món ăn Quảng Đông mang tới phải nói là mạnh như quảng cáo vậy. Trong thời gian ngắn ngủi, mặc dù bọn họ không thể sánh vai với Ngự trù phường, Lương thiện đường, nhưng vẫn là ngang tài ngang sức với Thức ăn là trời, cuối cùng chỉ thất bại sát nút với chênh lệch vô cùng nhỏ bé.
Nếu cô ấy, Bạch Niệm Niệm và Hứa Dật Trình đều online thì không phải là đã giành thắng lợi rồi sao!

Thụ trong ngọc thụ lâm phong: ... Phải rồi, tên thật của cậu là gì?

Động tác buông điện thoại của Tầm Hoan khựng lại, gãi gãi mái tóc ngắn ngủn của mình. Đã lâu vậy rồi mà cậu ta còn chưa nói tên thật cho cô ấy biết? Nhưng mà cô ấy cũng đâu có hỏi... Oh no, dường như vừa mới nghĩ như thế đã thấy tim càng đau thắt hơn.

Thụ trong ngọc thụ lâm phong: ... Tôi thích!


Tầm Hoan: ... Được được được, đổi rất tốt, đổi rất tuyệt vời, đổi không chê vào đâu được! Sao vậy, nhớ tôi rồi hả?


Thụ trong ngọc thụ lâm phong: ... Không hiểu thì sao? Dù gì người cần phải thi tháng cũng không phải tôi [Ngoáy mũi], người phải thi đại học cũng không phải tôi [Buông tay]


Tầm Hoan: ... Xem như cô lợi hại.

Vừa sơ suất là cô ấy lại quên mất thân phận của Tầm Hoan - cậu ta còn là một học sinh lớp mười một, không nhàn rỗi như các cô. Nói tới chuyện này, từ sau khi tựu trường thì số lần vào trò chơi của Tầm Hoan rõ ràng đã không bằng trước đây nữa, có lúc không có người cãi nhau với mình, Triệu Tiểu Dã còn cảm thấy không quen cho lắm.

Thụ trong ngọc thụ lâm phong: ... Làm gì đó.

Triệu Tiểu Dã cười ra tiếng, không muốn kéo cậu ta tán dóc nữa, vừa định nói lời chấm dứt thì lại thấy Tầm Hoan ném một tấm hình tới, lần này là ảnh tự sướng của cậu ta.

Tầm Hoan: ... Xem cái này thì hiểu rồi đúng không, bản thân học bá!

Như vậy đúng là không còn gì để nói mà - Một bang chủ, bốn Trưởng lão, mà bốn người trong năm người lại vắng mặt, chỉ còn lại một Đại tổng quản hậu cần. Mỗi ngày Hãy gọi tôi là tiểu tiên nữ đều đắm chìm trong kiếp sống may tay, còn khó gặp hơn Hứa Dật Trình nữa, chắc chắn không thể trông cậy vào việc cô ấy chỉ huy mọi người PK rồi.
Triệu Tiểu Dã dùng ngón tay chọc mấy cái vào hình avatar của Tầm Hoan, định gửi tin nhắn chất vấn cậu ta đang làm gì, nhưng kết quả lại nhìn thấy bài đăng mới nhất của cậu ta.
Triệu Tiểu Dã: ...
Cái tin đó lập tức bị thu hồi lại.

Thụ trong ngọc thụ lâm phong: ... Mơ đẹp đi, muốn đánh cậu còn tạm chấp nhận! Chỉ biết chơi điện thoại, lo học tập đi!

Tầm Hoan ở ngoài xa ngàn dặm nhìn nhìn đề thi mở ra ở trên bàn, lại nhìn nhìn điện thoại trong tay, gương mặt vô cùng khó hiểu: Không phải cô chủ động tìm tôi trò chuyện sao? Cậu ta chụp tấm hình bài thi gửi đi, lại gõ chữ bùm bùm.

Tầm Hoan: ... Thấy chưa? Bài thi của học bá, đọc hiểu không?

Triệu Tiểu Dã trợn trắng mắt, cậu - một học sinh khoa tự nhiên đưa bài thi hóa học cho một sinh viên khoa xã hội như tôi mà còn tự cảm thấy hơn người nữa hả?
Đồ ngốc, đúng là ỷ thế ức hiếp kẻ yếu, chỉ biết nhặt trái hồng mềm mà bóp thôi, tại sao không đi đánh Ngự trù phường với Lương thiện đường kìa!
Lại nhìn xem thời gian, thì ra chuyện xảy ra vào nửa đêm hôm qua, khi đó đúng lúc cô và Bạch Niệm Niệm đã chìm vào giấc ngủ rồi. Cô nghĩ, may mà ngủ sớm chứ nếu không hai cô không đem thiết bị trò chơi, lại không có cách vào trò chơi PK, thì chỉ có thể lo lắng suông thôi.
Ánh mắt Triệu Tiểu Dã dừng lại, như trộm vậy mà ngẩng đầu nhìn Bạch Niệm Niệm. Thấy Bạch Niệm Niệm đang cẩn thận chuyển thức ăn giống như một con kiến nhỏ, cô ấy liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức tự khinh bỉ bản thân.
Cuống cuồng cái gì! Lúc nào một Triệu đại gia đi qua vạn bụi cỏ mà không có chiếc lá nào dính người như mình lại bị câu nói tùy tiện như vậy chọc ghẹo chứ? Chuyện cười!
Bạch Niệm Niệm nghe thấy câu
Niệm Niệm nhà ta
đó thì ý cười trên mặt sắp không kiềm chế được nữa. 9

Nhớ mãi không quên: ... Anh là tượng đất nhà ai vậy, tôi không quen. [Xoay mặt sang phải]

Ở đầu bên kia điện thoại, bả vai Tầm Hoan suy sụp, tiếc thay vừa rồi cậu ta đã chụp mấy tấm liền rồi mới chọn ra tấm đẹp trai nhất gửi đi, kết quả cô ấy chỉ phản ứng như vậy.

Chó trong chó săn nhỏ: ... Hừ, chờ mà xem!

Tầm Hoan trong hình mặc đồng phục học sinh màu xanh lam, không biết là do kéo dây kéo khóa thấp quá hay là thích phanh ra như vậy mà để lộ ra một cái áo len màu xám tro nhạt, nơi cổ áo len có một đường viền màu trắng, là áo sơ mi bên trong. Tóc của cậu ta ngắn hơn rất nhiều lúc gặp mặt lần trước, dựng thẳng đứng lên, nhưng lại không có vẻ ngốc nghếch. Điều này là nhờ hoàn toàn vào sắc đẹp của cậu ta - lông mày dày rậm như vậy, con ngươi đen như vậy, sống mũi thẳng như vậy, cười lên sẽ để lộ một cái răng nanh nho nhỏ, mắt hai mí còn có phong cách rất phương Tây...
Thiếu niên mười bảy tuổi, trong sạch sẽ ngây thơ còn mang theo một chút xíu
không đứng đắn
cố tình bày ra, đẹp đến nỗi khiến người ta không thể dời mắt đi nơi khác được.
Vừa nghĩ tới mấy người của Thức ăn là trời, Triệu Tiểu Dã liền thấy phiền lòng, mà dù sao cũng đã bang chiến xong rồi cho nên cô ấy cũng chẳng thèm nghĩ tới bọn họ nữa. Vật tư bang hội sau khi thất bại bị hệ thống lấy đi thì bọn họ có thể tích trữ lại, nhưng quan trọng hơn chính là, đợi ba người bọn họ trở lại thành phố J chắc chắn sẽ dẫn Nhà ăn đáng tin đi đánh Thức ăn là trời tơi bời tan tác, đoạt lại những vật tư đã mất đó.
Triệu Tiểu Dã không yên lòng nhìn nhật ký trò chuyện, ngón tay bỗng nhiên hơi khựng lại một lúc, sau đó lật ngược lại mấy cái. Quả nhiên, Tầm Hoan cũng không có tham gia bang chiến tối hôm qua.
Chẳng mất bao lâu, bạn học Tầm Hoan quyết chí vào top ba đã trả lời tin nhắn cho cô ấy.

Tầm Hoan: ... Cô là ai vậy?

Triệu Tiểu Dã: ... Cẩu lương no căng quá, tiểu gia ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, thấy trong nhóm rất náo nhiệt, lướt mấy cái, hai mắt trừng to: ... Có lầm hay không vậy, bang Thức ăn là trời lại gửi yêu cầu bang chiến với bọn họ?
Triệu Tiểu Dã lưu tấm hình đó xuống, sau đó đổi tên của Tầm Hoan thành
Chó trong chó săn nhỏ
.

Thụ trong ngọc thụ lâm phong: ... Eo, lời nói như vậy chờ cậu thi xong rồi hẳn nói cũng chưa muộn. Lo làm đề thi đi!


Không không không, phải trách mình, trách mình không tự giới thiệu bản thân với người ta.
Tầm Hoan lầm bầm làu bàu, gõ tên mình vào trong khung trò chuyện.

Chó trong chó săn nhỏ: ... Tôi tên là Cố Trừng.


Tầm Hoan: ... Sao cô không có chuyện làm cứ đổi tên thế?

Chân mày Triệu Tiểu Dã nhướng lên.

Kỳ thi tháng này nhất định phải vào top ba! Không thành công thì thành nhân!

Ánh sáng nhỏ trong mắt Triệu Tiểu Dã bị dập tắt ngay.
Hứa Dật Trình trả lời giọn6g nói:
Vậy thì anh sửa lại một chút. Niệm Niệm nhà Hứa Dật Trình vất vả rồi.


A a a!
Bạch Niệm Niệm che mặt lại, hai giây s5au liền đột nhiên đứng lên, hùng hùng hổ hổ như là hăng máu gà vậy, rồi đi về chỗ làm việc.
Suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm một câu.

Chó trong chó săn nhỏ: ... Sao vậy, em gái Tiểu Dã?


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.