Chương 307: Nản lòng rời đi


Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, nó thổi bay đuôi tóc xoăn xoăn đẹp mắt của Hàn Tiểu Nhã. Cô ta ngạc nhiên nhìn Hứa Dật8 Trình, nhớ lại một đêm mùa đông giá rét cách đây không lâu, nhớ lại một Hứa Dật Trình dịu dàng ấm áp, còn có những lời mà hắ3n đã từng nói:


Cảm ơn.

Hắn không nói gì cả, thậm chí một câu
Trên đường lạnh
,
Chú ý an toàn
hoặc là
Đến nơi thì nhắn tin cho tôi
cũng không có, không có gì cả.
Hàn Tiểu Nhã buồn bã cười:
Anh Dật Trình, không... Hứa Dật Trình. Hứa Dật Trình, em biết hiện giờ em nói gì thì anh cũng sẽ không tin đâu...


Muộn lắm rồi, để tôi đưa cô đến dưới lầu.
6
Cô ta đều nhớ rõ từng nét mặt khi hắn nói chuyện, cô ta càng nhớ ngày đó tháng đó, 14 tháng 2, Lễ tình nhân. Cho dù 5Hứa Dật Trình nghĩ thế nào, nhưng cô ta đã tự nhận định rằng Lễ tình nhân đó là ngày chỉ thuộc về hai người bọn họ mà thôi.
Người khác... Mắt Bạch Niệm Niệm giật giật,
người khác
này là Hứa Dật Trình đúng không? Nhưng mà vừa rồi anh ấy còn nói bạn anh ấy
đang
tra mà, chẳng lẽ tra được nhanh vậy sao? Thậm chí còn có thể dẫn người đi ngay trước mặt Vu Văn Tu?

Anh Văn Tu, anh mới vừa nói cái gì?
Triệu Tiểu Dã tạm ngừng trò chuyện điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn Vu Văn Tu,
Đứa bé kia đã bị người khác dẫn đi? Có phải là người của Thức ăn là trời không?


Mau trở về đi, bên ngoài lạnh lắm.


Cô đi đâu, tôi đưa cô đi.

Nếu muốn anh ấy chấp nhận mình thì có lẽ cũng khó khăn giống như phải để cho hai chân cùng bước về phía trước vậy.
Hàn Tiểu Nhã đi tới cửa, ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Dật Trình lần cuối cùng.

Tôi tin cô.
Bỗng dưng Hứa Dật Trình ngắt lời cô ta, rồi nói,
Tạm biệt.

Hàn Tiểu Nhã ngớ ra hai giây rồi đột nhiên ném khăn giấy lên mặt Hứa Dật Trình, chạy nhanh ra ngoài. Đã quen mang giày cao gót cho nên cô ta không bị ngã sấp xuống, cô ta dùng tốc độ nhanh nhất chạy về xe, thân mình run lẩy bẩy ngồi vào hàng ghế sau, giọng nói trầm thấp mang theo run rẩy biến thành gào thét cuồng loạn:
Đi... Đi! Lái xe nhanh đi! Đi mau!!!


Không phải Thức ăn là trời,
Vu Văn Tu nói,
Ừ... Cảnh sát.

Bạch Niệm Niệm sửng sốt, cảnh sát? Chưa gì đã kinh động đến cảnh sát rồi sao? Sao có thể... Đột nhiên, có một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu cô, cô đã hiểu ra rồi.

Bạn
của Vu Văn Tu tài giỏi như vậy chắc chắn không phải là người bình thường.
Mà sự kiện lần này nghiêm trọng hơn tất cả những chuyện đã xảy ra trước đây bởi vì nó có liên quan đến trò chơi cùng với đời thực, nhưng lại kết thúc nhanh hơn bất kỳ chuyện gì, khiến cho Bạch Niệm Niệm không thể nào thích ứng ngay được.

Cho dù là như thế nào thì cũng xem như chuyện đã được giải quyết rồi cho nên anh cũng thấy yên tâm,
Vu Văn Tu nói,
Niệm Niệm, anh về đây, em đừng để bản thân mệt mỏi quá nhé, khi nào về tới trường thì nói cho anh biết một tiếng.

Bạch Niệm Niệm cảm thấy số lần kinh ngạc trong cả ngày hôm nay đã sắp đuổi kịp số lần kinh ngạc của cả năm ngoái rồi. Cô ngẩng đầu nhìn Vu Văn Tu, mặc dù không biết tại sao bỗng dưng anh ta lại nghĩ thông suốt nhưng cuối cùng trong lòng cô cũng được yên tâm, thả lỏng rồi.
Dường như giọng nói của người bạn kia vẫn còn đang vang vọng trong lỗ tai Vu Văn Tu. Ban nãy bạn anh ta còn đang trách anh ta vì sao không nói rõ mọi chuyện cho mình biết, làm hại suýt chút nữa đã cướp công với cấp trên rồi. Vu Văn Tu có nỗi khổ khó nói hết, đành phải trưng ra một gương mặt cười lấy lòng thôi.
Cấp bậc mà người Hứa Dật Trình nhờ vả còn cao hơn người mà anh ta tìm, điều này cũng như là số mệnh vậy, cho nên anh ta không thể không phục.

Từ9 trước tới nay tôi chưa từng giận cô.


Có thể lái xe vào không?

Nhưng tại sao anh ấy lại đột nhiên trở thành dáng vẻ như bây giờ... Cho dù mình đã từng làm cái gì cũng đều là vì thích anh ấy, yêu anh ấy sâu sắc mới vậy mà! Thích một người thì có lỗi gì chứ? Mình làm tất cả những chuyện này cũng là vì anh ấy, mà mỗi lần anh ấy đều lấy một nữ sinh khác để làm tổn thương trái tim mình!
Người đó có cái gì tốt? Vừa nghèo, vừa lùn, vừa ngu xuẩn, vừa quê mùa, lại... Mà cô ta đường đường là đại tiểu thư Hàn thị. Rốt cuộc là có chỗ nào không bằng người đó!
Xem ra không cần thiết phải ở lại chỗ này nữa rồi, Vu Văn Tu nghĩ, cô ấy thật sự không cần tới mình nữa.
Vu Văn Tu cười cười với Bạch Niệm Niệm, dịu dàng nói:
Anh về nhà gặp chú với dì của em một chuyến, rồi sau đó sẽ bay thẳng từ thành phố J. Đợi lần sau về nước, anh sẽ lại... lại tụ tập cùng anh trai em, còn có Tiểu Dã nữa.


Vu Văn Tu cúp điện thoại, sắc mặt vốn đang bình tĩnh một lần nữa lại như bị sương mù vây kín.

Cái, cái gì?
Bạch Niệm Niệm còn tưởng mình nghe nhầm, thậm chí có một tích tắc cô còn nghi Vu Văn Tu đang chọc ghẹo mình nữa. Bởi vì có lẽ thật sự anh ta không tìm được chứng cứ, cũng vốn không có học sinh tiểu học gì đó, chứ nếu không trong xã hội hiện nay thì sao có thể nói dẫn đi là dẫn đi được? Đứa bé kia còn là con nhà giàu, người nhà cậu ta sẽ để cậu ta bị người khác dẫn đi dễ dàng như vậy sao? Đúng là còn ly kỳ hơn phim truyền hình nữa.
Vu Văn Tu nói:
Hóa ra trừ anh thì còn có người khác tra được chuyện này nữa. Bạn anh có thể tra được thì người khác cũng có thể tra được, cho nên...

Bạch Niệm Niệm mong mỏi chuyện kiện cáo trong lòng cho nên khi thấy anh ta vừa nói chuyện xong thì đã hỏi ngay:
Là bạn anh gọi sao? Họ tìm được đứa bé đó rồi sao?

Vu Văn Tu lắc đầu nói:
Đã có người dẫn đứa bé đó đi rồi.

Trong tay phải của Hàn Tiểu Nhã còn cầm túi khăn giấy, tay trái thình lình siết lấy áo khoác trên vai. Cô ta cảm thấy hơi lạnh. Mười tám năm sống trong nhung lụa, cô ta chưa bao giờ phải lạnh như vậy. Mà dường như cơn gió vừa rồi đã thổi xuyên thấu qua cô ta, khiến trái tim cô ta trở nên lạnh như băng, xương cốt cũng như bị đóng thành đá luôn rồi.
Cô ta cúi đầu xuống, đi từng bước từng bước về phía cửa ra vào, cả thế giới chỉ còn lại âm thanh giày cao gót tiếp xúc với mặt đất. Một tiếng, một tiếng, một tiếng, luôn là số lẻ. Khóe miệng cô ta bỗng nhiên nở ra một nụ cười khổ, nhưng lại thất vọng hạ xuống. Âm thanh này thật giống như cô ta và Hứa Dật Trình.
Trực giác của Bạch Niệm Niệm cho cô biết
lại
kia của anh ta hẳn là định nói lại đi tìm cô, nhưng anh ta đã kịp đổi câu khác rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.