Chương 315: Tích lũy may mắn
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1551 chữ
- 2022-02-06 11:34:09
Chó trong chó săn nhỏ: Không phải hôm đó tôi đi chạy chân cho anh tôi sao, chính là tới Viện dưỡng lão đó đó! Bởi, tôi nói sao mà quen m8ắt như vậy!
Thụ trong ngọc thụ lâm phong: ??? Hứa Dật Trình cũng từng tới Viện dưỡng lão đó? Anh ta có thường đi không?
<3br>
Chó trong chó săn nhỏ: Anh ấy hay đi lắm, bởi vì tôi vừa nói là anh ấy bảo tôi tới thì mấy ông bà cụ ở đó đều rất vui vẻ. Nhưng mà t9rọng điểm không phải ở nơi này! Trọng điểm là, tôi cho rằng mình đã phát hiện ra một chuyện rất quan trọng, nên bất chợt tôi đã nảy ra m6ột ý tưởng rất to gan.
Thụ trong ngọc thụ lâm phong: Ý tưởng gì?
Dữ dằn thế, cô cho là cô mang vũ khí ra là tôi sẽ nói sao? Tôi dễ chịu khuất phục như vậy chắc!
Chó trong chó săn nhỏ: Bọn họ vui mừng như ăn Tết vậy đó! Còn nói vốn định chờ chị dâu tôi trưởng thành sẽ giới thiệu anh tôi cho chị ấy, lại không ngờ bọn họ có quen biết mà còn đang yêu nhau nữa! Có một bà cụ vui mừng mà khóc luôn.
Thụ trong ngọc thụ lâm phong: Hả? Họ còn định giới thiệu cho hai người họ biết nhau nữa hả? Nói cách khác là hai người này dù đi làm từ thiện ở cùng một Viện dưỡng lão nhưng chưa từng gặp nhau? Cẩu huyết như vậy sao? Cậu hỏi thử họ xem bắt đầu từ khi nào Hứa Dật Trình chạy tới đó.
Bạch Niệm Niệm hơi sợ định luật Murphy (), mà cô lại là một người rất dễ nghĩ ngợi lung tung, cho nên cô không thích chụp hình kỷ niệm với mấy ông bà cụ. Cô không muốn một ngày nào đó tỉnh dậy lại phát hiện bức ảnh chụp chung trong điện thoại đã trở thành thứ cuối cùng còn lưu lại trên thế giới này của các cụ già, biến thành minh chứng người đó đã từng còn sống, đã từng gặp cô.
() Định luật Murphy hay còn gọi là
định luật đầu độc
hay
định luật bánh bơ
do sĩ quan không quân Mỹ Edward A. Murphy sáng tạo ra sau một loạt vấn đề và rắc rối xảy ra tại một sân bay quân sự ở California. Dựa trên
nền tảng của sự ngẫu nhiên
, định luật này được đưa ra chỉ với một câu ngắn gọn là:
If there are two or more ways to do something, and one of those ways can result in a catastrophe, then someone will do it
. (Nếu có hai hay nhiều cách để làm một việc gì đó, mà một trong các tình huống có thể đi đến thảm họa thì sự việc thường xảy ra theo chiều hướng đó).
Cho nên, trong file ảnh của các ông bà cụ cũng không có dù chỉ là nửa tấm hình của Bạch Niệm Niệm.
Chó trong chó săn nhỏ: Hỏi rồi! Họ nói họ nhìn anh tôi lớn lên đó. À đúng rồi, Viện dưỡng lão đó là nhà của anh tôi, hình như là nhà của ba anh tôi đấy.
Chính vào lúc này, Triệu Tiểu Dã mới phát ra tiếng hô lên ngạc nhiên, thầm nói thế giới này cũng nhỏ quá nhỉ. Nhưng mà hai người này có chuyện gì vậy, trong thực tế có nhiều cơ hội như vậy mà chưa từng gặp, lại quen biết trong trò chơi, chẳng lẽ những lần lỡ mất nhau lúc trước là đang tích lũy giá trị may mắn sao?
Chó trong chó săn nhỏ: Cô nói xem có cần đăng chuyện này lên Weibo không?
Bây giờ cô trở lại Đại học A, tin vịt cũng đã được làm sáng tỏ từ lâu rồi cho nên cảnh tượng tràn ngập ý xấu trong dự đoán không hề xảy ra, nhưng ngược lại, cô
thu hoạch
được không ít ánh mắt hâm mộ ganh tị hận…
Ngay hôm Bạch Niệm Niệm trở về trường học, Hứa Dật Trình tới đón gió tẩy trần cho cô.
Triệu Tiểu Dã cùng đi theo xe của trường Bạch Niệm Niệm trở về, vừa mới xuống xe đã thấy Bạch Niệm Niệm nhìn tới một hướng khác mà đờ người ra rồi. Triệu Tiểu Dã nhìn theo hướng mắt cô đang nhìn, khủng khiếp, nam sinh đang bị người vô tình hay cố ý vây lại không phải là Hứa Dật Trình sao?
Sau khi cởi bộ quần áo tình nguyện viên ra rồi thay bằng quần áo nhẹ nhàng cao cấp được may riêng thì hắn càng khiến người khác phải chú ý hơn, tựa như cái bóng đèn lớn đi đến chỗ nào thì nơi đó sẽ sáng lên ấy - Triệu Tiểu Dã đã từng làm bóng đèn bĩu môi, xem ra hôm nay không thể về nhà với Bạch Niệm Niệm rồi.
Í, thì ra tóc anh ấy dài như vậy sao,
Hai mắt Bạch Niệm Niệm sáng lấp lánh tựa như chứa đầy một đám sao trời nho nhỏ vậy. Cô khẽ nói với Triệu Tiểu Dã,
Tớ nhớ lúc trước anh ấy chỉ buộc chùm nhỏ xíu thôi, mà bây giờ đã có thể cột thành đuôi ngựa nửa đầu rồi.
Triệu Tiểu Dã:
Chậc chậc chậc, cậu có biết vẻ mặt bây giờ của cậu ra sao không?
Ngoài ra...
Bạch Niệm Niệm xấu hổ nói,
Tớ lại cho rằng thứ tự anh ấy biết tớ trong trò chơi rồi lại biết trong thực tế này rất tốt, bởi vì trong trò chơi tớ khá là đáng yêu mà, ha ha ha.
Cô không biết Triệu Tiểu Dã đã âm thầm ấn nút ghi âm lại, rồi gửi lời cô nói qua cho Hứa Dật Trình rồi. Chưa tới mấy giây, Bạch Niệm Niệm đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
Nhờ cô chuyển lời lại cho cô ấy hộ tôi, cho dù là trò chơi hay thực tế thì đối với tôi, cô ấy đều là người đáng yêu nhất. Thật ra thì bây giờ tôi đã rất hối hận vì không để hình lại trong Viện dưỡng lão, nếu không... Có lẽ tôi đã có thể gặp cô ấy sớm hơn rồi.
Mặt Bạch Niệm Niệm đỏ rần lên, nhưng Triệu Tiểu Dã lại trả lời lại bằng một giọng nói:
Eo, anh cố ý đúng không, không cảm thấy rất buồn nôn sao? Tự đi tìm cậu ấy mà nói đi, đừng rải cẩu lương ở chỗ tôi.
Chó trong chó săn nhỏ: Để xác nhận lại ý tưởng đó, 5hôm nay tôi lại tới Viện dưỡng lão thêm lần nữa, đồng thời còn mang theo hình của anh tôi và chị dâu cho họ nhìn thử, cô đoán xem họ phản ứng thế nào?
Thụ trong ngọc thụ lâm phong: Ít thừa nước đục thả câu đi, nói mau! [Đao]
Chó trong chó săn nhỏ: ...
Hứa Dật Trình: ...
Kết thúc nửa tháng, cuối cùng Bạch Niệm Niệm đã cùng đội ngũ trở về thành phố J.
Mặc dù chuyện trên Weibo vẫn có ảnh hưởng tới cô, nhưng lúc ấy cô ở khu gặp nạn, nên cho dù là xem náo nhiệt hay là thật sự đang quan tâm đến cô đều chỉ có thể liên lạc qua mạng với cô thôi, mà mấy ngày đó cô rất
bận rộn
, cho nên sự kiện đó cũng không khiến cuộc sống của cô gặp quá nhiều thay đổi.
Sau đó Triệu Tiểu Dã mới trả lời câu nói kia.
Bạch Niệm Niệm nhìn đoạn ghi chép trò chuyện này xong rồi nói:
Sao Tầm Hoan lại đổi sang cái tên kỳ lạ như vậy?
Triệu Tiểu Dã: ...
Là tớ đổi nickname cho cậu ta đó, ai bảo cả ngày lẫn đêm đều ẳng ẳng ẳng.
Triệu Tiểu Dã nói,
Nhưng mà có phải điểm chú ý của cậu đặt sai rồi không? Tên của cậu ta là trọng điểm sao?
Chẳng lẽ trọng điểm không phải là hai người đã bỏ lỡ rất nhiều lần như vậy rồi hả!
À, chuyện đó hả...
Bạch Niệm Niệm trông có vẻ chẳng có gì nuối tiếc cả,
Có lẽ là vì tớ và anh ấy đều là người không thích khoe khoang, cũng rất ít khi chụp hình với mấy ông bà cụ cho nên mới bỏ lỡ nhau.
Không khoe khoang
là thật, nhưng còn chuyện
rất ít khi chụp hình
này trừ lý do bản thân cô thấy mắc cỡ ra thì còn có một nguyên nhân khó nói ra khỏi miệng khác:
Bạch Niệm Niệm chột dạ:
Gì mà 'vẻ mặt', còn có thể là vẻ mặt gì...
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ dần đi.
Hứa Dật Trình phát hiện hai cô thì lập tức đi xuyên qua đám người tới bên này - còn đẩy theo một chiếc xe đạp.
Lông mày Triệu Tiểu Dã nhướn cao như sắp bay tới nơi rồi:
Không phải chứ bang chủ, anh chạy xe đạp tới đón Niệm Niệm nhà bọn tôi hả? Mà còn là một chiếc xe đạp công cộng nữa?
Hứa Dật Trình cười cười:
Muốn chúc mừng một chút, cho nên không thể lái xe.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.