Chương 316: Thần nướng giá lâm
-
Nhà Cung Cấp Cẩu Lương
- Tg: A Họa
- 1356 chữ
- 2022-02-06 11:34:07
Triệu Tiểu Dã vô cùng thích thú nghiêng đầu nhìn cậu ta, Bạch Niệm Niệm vừa thấy cô ấy dường như lại sắp đanh đá lên bèn vội nói:
Được r8ồi, được rồi. Tụi em không biết các anh sẽ đến cho nên Tiểu Dã đã gọi người tới đón rồi, ừm, hay là...
Không sao, tụi em cứ là3m theo sắp xếp của mình là được rồi,
Hứa Dật Trình sờ đầu cô rồi nói,
Còn buổi tối thì thế nào, có thời gian rảnh không?
Bạch9 Niệm Niệm ngây ngô nói:
Cũng chưa có kế hoạch gì cả, chỉ muốn về nhà một chuyến trước, gặp ba mẹ một chút, sau đó... Thì không có gì..6.
Sau đó video nói chuyện phiếm với anh đó, đương nhiên, có thể gặp mặt thì tốt hơn. Tạm thời cô còn thấy ngượng ngùng khi nói thẳng nh5ững lời này ra.
Hoa đâu rồi?
Hứa Dật Trình hỏi Cố Trừng,
Không phải cậu đi mua hoa sao?
Ở trong rổ... xe...
Cố Trừng vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn rổ xe, bây giờ nó đang trống không,
Con bà nó, hoa đâu rồi!
Đối mặt với ánh mắt phức tạp của Hứa Dật Trình, Cố Trừng nhắm mắt, cố gắng nhớ lại những chuyện đã trải qua trước khi tới đây, cuối cùng vỗ hai quả đấm vào nhau phát ra một tiếng
Bộp
:
Nhớ ra rồi! Đã trả tiền nhưng lại để quên hoa lại trong tiệm hoa rồi.
Hứa Dật Trình nhìn trang trí bên ngoài, rơi vào trầm tư, Bạch Niệm Niệm thì tò mò nhìn mã code QR trên bàn, nghiên cứu hoạt động giảm giá của tiệm này. Bỗng nhiên âm nhạc quen thuộc vang lên, bốn người cùng nhìn lên sân khấu, thì ra là một ban nhạc cao hứng biểu diễn một đoạn BGM ngắn của Thiên đường sành ăn, có một người trông có vẻ như là người quản lý đứng trước micro cười thân thiện nói:
Cảm ơn mọi người đã yêu thích ‘Thần nướng giá lâm’, chúng tôi cũng có ‘chi nhánh’ trong trò chơi đồ ăn ngon ‘Thiên đường sành ăn’, hoan nghênh mọi người dẫn theo bạn bè từ khắp mọi miền tới chơi! Khách hàng có thẻ hội viên của cửa tiệm có thể được giảm giá trong trò chơi. Cung cấp ảnh chụp màn hình thì còn có thể được giảm giá ở trong tiệm. Chúc mọi người ăn thỏa mãn, chơi vui vẻ...
Cố Trừng lập tức quên luôn những lời mà cậu ta vừa mới nói, quay sang nói với Hứa Dật Trình:
Biện pháp này hay đó anh, kết nối giữa trò chơi với thực tế lại với nhau để cùng được lời! Khi chúng ta cũng mở một tiệm thật thì có thể tham khảo một chút...
Vậy được, khi nào em làm xong thì báo cho anh, anh tới đón em.
Hứa Dật Trình nói.
Thật ra thì Hứa Dật Trình vốn chỉ muốn gặp mặt Bạch Niệm Niệm một chút rồi về, nhiều nhất là ăn một bữa cơm ở gần trường học cô thôi chứ không định ở lại quá lâu, bởi vì hai người Bạch Niệm Niệm vừa phải ngồi xe buýt, rồi lại là tàu điện, sau khi đến thành phố J còn phải ngồi xe buýt lần nữa về trường học, đi về đã rất mệt mỏi rồi cho nên hắn muốn cô về sớm nghỉ ngơi.
Kết quả, Cố Trừng cứ xúi giục hắn, nào là
Hai cô ấy ngủ cả đường trên xe rồi chắc chắn là tối không buồn ngủ đâu,
nào là
Đại học A còn cho người tình nguyện vinh quang trở về được nghỉ ba ngày, buổi tối đi chơi một chút sẽ không ảnh hưởng, ngày mai có thể ngủ bù
, nào là
Anh không thấy chị dâu càng muốn ở bên cạnh anh ăn đồ nướng tự anh làm hơn là đi nghỉ ngơi sao
...
Cũng không biết là ma xui quỷ khiến như thế nào, hoặc là trong tiềm thức hắn cũng nghĩ như vậy. Tóm lại, Hứa Dật Trình chẳng những tin
sàm ngôn
của Cố Trừng mà còn tiện thể đồng ý đề nghị của cậu ta - Cậu ta nói nữ sinh đại học khi yêu đương cũng thích ngồi yên sau xe đạp của bạn trai, trong rổ xe còn phải để hoa... Có quỷ mới biết một nam sinh lớp mười một còn chưa lên đại học như cậu ta biết những
truyền thuyết cổ xưa
này từ nơi nào.
Với lại, nếu không có Triệu Tiểu Dã nhắc nhở thì hắn cũng không phát hiện ra xe đạp công cộng không có yên sau - nghe nói thiếu ngủ sẽ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh, cho nên Hứa Dật Trình rất nghi ngờ người cần nghỉ ngơi có lẽ là mình mới đúng.
Hai người xách hành lý đưa hai nữ sinh lên xe riêng của nhà Triệu Tiểu Dã, đưa mắt tiễn xe đi, đến lúc này hắn mới tỉnh táo lại một chút.
...
Hứa Dật Trình cảm thấy chắc chắn là mình đã ăn lộn đồ rồi mới có thể nghe đề nghị của người này.
Thời gian eo hẹp mà...
Cố Trừng cũng không thể nói tiếp nữa, đột nhiên hai tay vỗ lên bờ vai của Hứa Dật Trình,
Tiểu đệ xuất binh ra trận gặp thất bại, kế tiếp phải dựa cả vào anh đấy, anh trai! Hãy dùng tài nghề nấu nướng xuất thần nhập hóa của mình để lấy lại mặt mũi của hai chúng ta nào!
Hứa Dật Trình đỡ trán.
Hình như gần đây rất phổ biến phong cách hỗn loạn này,
Triệu Tiểu Dã nói,
Nhà ăn đáng tin chúng ta có nên tham khảo một chút hay không?
Cố Trừng nhận lấy iPad trong tay nhân viên phục vụ, đưa cho Triệu Tiểu Dã nói:
Tham khảo cái gì chứ, không phải phong cách của chúng ta là ‘nhà ăn’ sao. Với lại, ‘thịnh hành’ thì sớm muộn gì cũng sẽ qua, mà ‘nhà ăn’ thì không, trong trò chơi còn có người ôm ấp tình cảm với hai chữ ‘nhà ăn’ này để ăn cơm đó.
Triệu Tiểu Dã xem thường:
Chỉ cậu nói nhiều.
Bảy giờ tối,
Thần nướng giá lâm
đầy ắp người. Bạch Niệm Niệm đã từng nghe nói tới món
Võng hồng
của tiệm thịt nướng này, trang trí bên trong phòng của quán cùng cách thức hoạt động cũng không giống những quán cùng loại hình ăn uống khác. Nó giống như một quán bar hơn là một tiệm cơm, phong cách xa hoa tươi sáng, đồ trang trí cùng bàn ghế cũng vô cùng khoe khoang, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, vả lại còn là diễn tấu cùng biểu diễn ngay tại chỗ, đầu bếp và nhân viên phục vụ vô cùng hăng hái, vừa không tập trung là đã freestyle theo âm nhạc rồi.
Bạch Niệm Niệm vừa đi vào đã thấy mắt cùng lỗ tai mình bị choáng ngợp, nơi yên tĩnh duy nhất có lẽ chính là phòng bếp rộng rãi theo phong cách mở. Xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy bên trong có đầu bếp chuyên nghiệp đang hướng dẫn khách hàng, thức ăn do chính khách hàng tự tay làm cũng ra hình ra dạng khiến người ta cảm thấy rất ngon miệng.
Phòng mà Cố Trừng và Hứa Dật Trình đặt trước là một căn phòng mở một nửa, nếu thấy ồn ào quá thì có thể đóng cửa lại, muốn xem ban nhạc biểu diễn thì có thể mở cửa ra, vị trí không xa cũng không gần, tầm nhìn rất thuận lợi.
Cậu ta còn chưa nói dứt câu thì đã nghe thấy một giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ:
Anh Trừng!
Cố Trừng:
Há?
Bốn người cùng quay đầu sang, lúc này Cố Trừng mới có phản ứng, người nọ không phải gọi
Anh Trừng
, mà là
anh Trình
.
Bạn học tôi cũng gọi tôi như vậy...
Anh Trừng
khẽ giải thích một câu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.