Chương 97: Có ý ám chỉ


Anh ta nghĩ được một cái tên vô cùng ngang ngược, gọi là
Quỳ xuống cho ca.
Nếu như đặt cái tên kiểu này thì thật sự sẽ 8chiếm lợi thế hơn người khác, tựa như
Bái kiến nữ vương bệ hạ
vậy.

Trên phương diện đặt tên thì rõ ràng là cô3 bé kia đẳng cấp hơn Vu Văn Tu nhiều, người người thấy đều phải hô to một câu nữ vương bệ hạ, chứ không phải giống như a9nh ta, người người cũng có thể nói với anh ta một câu
Quỳ xuống cho ca
...

Cho nên Vũ Văn Tu dùng tốc độ ánh s6áng để xóa tài khoản, đổi thành cái tên vừa ngang ngược nhưng lại vừa nồng nàn tình cảm này.

Này này này,
Vu Vãn Tu nhạy bén gập chân lại, chuyển từ tư thế ngồi bệp trên đất thành ngồi xổm, ngạc nhiên nhìn Cá muối:
Nhóc sao vậy, anh không có nói xạo mà.
Anh nói nhóc đừng có khác nha, mắt kiếng nhóc đang đeo là kính sát trong bán trong cửa tiệm đúng không, nhóc vừa khóc là tròng kính cũng sẽ rớt ra ngoài luôn đó.
Cá muối nín khóc mỉm cười:
Ông chú, chú buồn cười quá.
Vu Văn Tu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy Cá muối nói tiếp rồi:
Nếu như em là Nhớ mãi không quên thì em đã chọn anh rồi.
Câu nói kia
cắm
ở trước ngực không thể lấy ra khiến cho trái tim của Vu Văn Tu như bị chen ngang, cảm thấy đau buốt.

Con nít con nôi đừng có nói bậy.
Nhóc mà còn nói thêm cái gì nữa thì anh cũng muốn khóc theo luôn đó.
Cuối cùng thì Cá muối đã thỏa mãn được tâm nguyện của Vu Văn Tu rồi.
Cô bé liếc anh ta:
Đầu óc của anh bị cá muối vào rồi hả? Hỏi tuổi con gái không có lịch sự đâu.

...
Vu Văn Tu chẳng biết phải làm sao cho nên đành phải ngồi xuống bên cạnh cô bé rồi nói:
Nhóc đã quên hết chuyện đêm hôm đó rồi hả? Nhóc đã ăn hết toàn bộ trứng cút của bọn anh đấy.

À,
Cá muối chỉ ậm ừ đáp một tiếng rồi lại tựa đầu lên đầu gối nhìn Vu Văn Tu,
Còn nữa không?
Vu Văn Tu sững sờ:
Còn có...
Đủ loại trứng trong nồi lẩu cũng đều bị nhóc ăn.
Cá muối cười:
Quả nhiên là như vậy.
Cười cười, nhưng trong đôi mắt to trong suốt lại dần dần có ánh nước.
Thấy gương mặt vui vẻ của Bạch Niệm Niệm, hình như anh ta lại càng vui vẻ hơn, thậm chí cảm thấy cái tên đã bị vứt bỏ kia rất có giá trị vào lúc này, giờ phút này, nơi này, người này.
Anh ta quay đầu lại, nào ngờ lại đụng phải một cặp mắt xanh thật to, lập tức sợ hết hồn.

Sao mèo nhỏ tham ăn cũng chạy tới đây vậy.
Vu Văn Tu nói xong liền vốc nước trong thùng nước ra rửa mặt, chẳng mấy chốc đã tỉnh táo hẳn lên.
Anh ta ngồi bên gi5ếng nước, quay đầu nhìn vẻ mặt tươi cười của Bạch Niệm Niệm, khóe miệng cũng cong lên theo.
Ban đầu, anh ta sợ Bạch Niệm Niệm sẽ cười nhạo mình, cho nên mới lấy quà cáp hậu hĩnh tặng cho người biết chuyện Triệu Tiểu Dã để cô ấy đừng nói ra ngoài.
Nhưng mà bây giờ, Bạch Niệm Niệm muốn biết, thì anh ta liền nói ra, còn nói rất là vui vẻ nữa.
Thật ra thì cô cũng muốn một phần, nhưng mà, vì heo mọi là do Tiểu tham ăn tham ăn cung cấp cho nên cô không thể không biết xấu hổ mà nói ra được.

Mặc đồ con thỏ? Cái gì mặc đồ con thỏ?
Tiểu tham ăn tham ăn nhạy bén bắt được điểm chính, giơ cục xương to lên hô to về phía bên này,
Cô gái thỏ sao? Khà khà, sao không gọi tới ăn chung luôn, nhiều người thì càng náo nhiệt
mà!

sao thế...
Bạch Niệm Niệm nói.
Cá muối nhìn Bạch Niệm Niệm, giống như đang chần chừ có nên nói cho cô biết hay không vậy.
Hứa Dật Trình cầm ba cái túi vải đi tới bên cạnh Bạch Niệm Niệm, rồi nói:
Trong này là chân giò, cánh gà cùng với lạp xưởng, cô gửi cho cô bạn kia đi, chính là cái người mà mặc quần áo con thỏ đấy.
Bạch Niệm Niệm hơi sửng sốt, cô không ngờ Hứa Dật Trình lại chu đáo như vậy, còn chủ động chừa một phần thức ăn cho Thỏ Alice nữa.
Ăn là một chuyện rất thần thánh, chúng ta cần phải tôn trọng thức ăn, mới có thể nếm được hương vị tốt đẹp nhất của nó.
Vu Văn Tu ngạc nhiên nhìn cô bé.
Một đứa nhỏ tóc trắng gây đét ngồi dưới đất, hai cánh tay ôm lấy hai chân, vừa nhìn đã có một cảm giác cô đơn.

Nhóc mấy tuổi rồi?
Vu Văn Tu hỏi.

Trong đầu anh bị cá muối vào sao?
Cá muối càu nhàu nói,
Cười giống như một ông chú thô bỉ vậy đó.
Vu Văn Tu: ...
Đứa nhỏ hư hỏng tới đây, chúng ta bàn chuyện một chút.

Anh nghe Niệm Niệm nói, em đã giúp cô ấy hả?
Vu Văn Tu nói,
Là chuyện liên quan đến Thức ăn là trời?
Cá muối gật gật đầu, đứng bên cạnh thùng nước, lấy nước bên trong đó ra để giặt cái váy bị dính bùn đất.
Vu Văn Tu che miệng lại, gửi một tin nhắn riêng cho Bạch Niệm Niệm:
Niệm Niệm, cô bé Cá muối này là sao vậy?
Bạch Niệm Niệm sửng sốt, Vu Văn Tu kể lại chuyện vừa mới xảy ra cho cô nghe.
Ánh mắt cô mang theo nghi ngờ nhìn về phía Cá muối, trả lời một tin nhắn riêng cho Vu Văn Tu:
Để em hỏi con bé thử xem, nếu như nó gặp chuyện gì khó khăn thì em sẽ giúp nó.
Cá muối nhìn thì lông bông vui vẻ nhưng lại không ngờ tới vừa nói khó chịu là khó chịu ngay rồi, chẳng lẽ là...
Bạch Niệm Niệm lập tức chạy đến bên cạnh Cá muối, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô bé, hỏi thẳng vào vấn đề:
Có phải người của Thức ăn là trời tìm em gây sự không?
Cá muối lắc đầu:
Không có.

Vậy, vậy em...

Nếu như bọn họ tới làm phiền nhóc thì hãy báo tên Lương thiện đường của anh ra,
Vu Văn Tu nói một cách nghiêm túc,
Anh sẽ bảo vệ nhóc thật tốt.
Cá muối nhìn chằm chằm vào anh ta rồi nói:
Cho, cho dù anh nói như vậy thì em cũng không biết ơn anh đâu!

...
Vu Văn Tu cười, thầm nói đứa nhỏ này đúng là nghĩ một đằng lại nói một nẻo mà,
Vậy thì anh đổi cách nói khác, xin em hãy cho phép anh bảo vệ em, đó là vinh hạnh của anh.
Cá muối bày ra vẻ mặt
như vậy thì còn được.

Nhóc vẫn chưa trả lời anh, em cũng qua đây làm gì?
Vu Văn Tu lại hỏi.
Cá muối nhìn Vu Văn Tu, lại nhìn bốn người đang ăn kia, không được tự nhiên mà nói:
Anh, nói cho em biết chuyện thịt nướng ngày đó đi.

Vu Văn Tu hứng thú nhìn theo tầm mắt cô bé sang bên kia rồi nói:
Nghĩ thế nào mà tới hỏi anh? Lẽ nào anh không phải là người khó gần nhất trong năm người đó sao?
Anh ta cho rằng Cá muối sẽ xem thường, hoặc chế giễu mình mấy câu, nhưng lại không ngờ là Cá muối sẽ trả lời nghiêm túc như vậy:
Bởi vì, họ còn chưa ăn xong mà.
Bạch Niệm Niệm bày ra bộ mặt a, cô biết bản thân lại suy nghĩ nhiều rồi, Tiểu tham ăn tham ăn mới không phải là loại người hẹp hòi như vậy.

Cô chột dạ nhìn danh sách bạn tốt, avatar của Thỏ Alice đang màu xám tro.


Cô ấy không có online, để tôi gửi cho cô ấy,
Bạch Niệm Niệm nói với Hứa Dật Trình,
Cảm ơn anh.
Hứa Dật Trình cười lên:
Bạn của cô cũng chính là bạn của tôi, cho dù là nấu ăn hay là cần giúp đỡ thì cô cứ nói thẳng với tôi là được rồi, đừng khách sáo như vậy.
Đáy lòng Bạch Niệm Niệm run rẩy, cứ cảm thấy lời nói này của Hứa Dật Trình có ý ám chỉ gì đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.