Chương 96: Chân giò


Nếu hai cô muốn ăn thì tôi sẽ làm thêm lần nữa vậy.
Hứa Dật Trình nói.


Được được được!
Cá muối vui mừng đến nỗi nhảy múa 8tại chỗ, thấy mọi người đều kinh ngạc nhìn mình, cô bé vội đè lại làn váy bị gió thổi lên, mắt nhìn đi nơi khác nói:
Nếu, nếu anh c3ó thành ý như vậy thì tôi đành phải nếm thử thôi.

Là như này,
Bạch Niệm Niệm giải thích với không quên tình đầu trong trò chuyện 9riêng,
Hôm qua, Cá muối giúp đỡ tôi, tôi muốn cảm ơn cô bé nhưng mà cô bé lại nói muốn ăn món mà anh đã làm trưa hôm qua...
Hứa Dậ6t Trình gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó mới nói với mọi người:
Mọi người có muốn ăn cái gì không?
Tiểu tham ăn tham ăn vừa nghe5 Không quên tình đầu muốn nấu cơm, lập tức truyền tống về
trang trại
của mình, bắt con heo mọi mà anh ta nuôi tới rồi để xuống trước mặt không quên tình đầu:
Tới đây tới đây tới đây, làm một cái chân giò đi!
Nói xong liền lau nước miếng.


OK,
Không quên tình đầu nói,
Cánh gà nướng, chân giò, còn muốn chọn món gì nữa không?
Meo thật to thật to ôm con cá của chị đi thu hoạch rau cải, nói là nhận được cái gì thì ăn cái đó.
Hương vị tuyệt diệu chiều chuộng vị giác của mỗi một người, Bạch Niệm Niệm ăn mà ánh mắt đều đã híp lại, cảm thấy bản thân có thể quen biết một đầu bếp có tay nghề tuyệt vời như vậy đúng là quá hạnh phúc.
Cá muối cũng được ăn cánh gà nướng mà cô bé luôn mong mỏi, ăn đến nỗi cuối cùng ngay cả ngón tay cũng bị liếm một lần.

Tham ăn này, sao hôm nay không đòi ăn trứng gà.
Vu Văn Tu chẳng nghĩ gì cả mà nói, nhưng Cá muối lại sững sờ, mở to đôi mắt xanh xinh đẹp nhìn Vu Văn Tu.

Sao anh Văn Tu lại nghĩ đến làm đầu bếp vậy?
Bạch Niệm Niệm uống một ngụm canh rau chân vịt tươi ngon, cảm thấy thỏa mãn mà thở ra một hơi dài.

Đương nhiên là vì em rồi,
Vụ Văn Tu nửa trêu chọc nói,
Bởi vì em làm tham ăn, thể cho nên anh phải làm đồ ăn ngon cho em ăn chứ.


Nhưng mà anh biết nấu cơm hả?
Rõ ràng là Bạch Niệm Niệm không tin,
Trừ thịt nướng đêm hôm đó ra thì chưa bao giờ thấy anh động tay tới, anh cũng sẽ nấu đồ ăn ngon sao?
Vu Văn Tu vẫn bình thản nói:
Em muốn ăn cái gì thì anh liền làm cái đó, cho dù bây giờ anh không biết thì vẫn có thể học mà, ha ha.
Nấu ăn trong trò chơi đơn giản như vậy, cho dù là một tay mới không biết gì cả cũng có thể nhìn chỉ dẫn trong sách hướng dẫn làm theo.

Nếu nói vậy thì mùi vị có được không đó?
Bạch Niệm Niệm làu bàu một câu, lại nói tiếp.

Tại sao anh không làm Thần tượng chứ? Lần đầu tiên gặp anh trong trò chơi, em còn cho rằng anh sẽ làm một thợ rèn giống như Tiểu Dã chứ.
Xem xem, tới bây giờ mà thanh kiếm vẫn không rời khỏi tay anh ta đấy thôi.

Có phải Tiểu Dã đã nói cái gì với em rồi không?
Bỗng nhiên, Vu Văn Tu lại trở nên căng thẳng.
thích mùi hương của gia vị nhất!
Không quên tình đầu ngẩng đầu nhìn cô bé, thầm nghĩ, mũi của cô nhóc này thật là thính, sắp đuổi kịp bánh Raindrop rồi.
Lửa nhỏ hầm từ từ, đun sôi bằng lửa lớn, chân giò nước sốt đậm đà vừa ra lò, mùi thơm đã bay tản ra giống như mây mù, hấp dẫn khiến cho ngón trỏ của mọi người động đậy liên tục.
Không quên tình đầu dùng chân trước của heo để nấu món chân giò, xương nhỏ nhiều thịt, mềm xốp không gây ngán.
Hình như Vu Văn Tu vẫn đang đi dạo ở cửa tiệm sành ăn.
Còn Bạch Niệm Niệm thì ăn cái gì cũng được, miễn là đồ ăn do Không quên tình đầu nâu thì cô đều có thể ăn được.
Ngược lại là Cá muối, thấy con heo lớn như vậy liền yên lặng lui về sau nửa bước, sau đó lại
lẩm bẩm lầm bầm
:
Nghe người ta nói heo mọi làm lạp xưởng rất là ngon, nhưng em thấy nó đâu có gì khác con heo bình thường đâu, hừ.

Đề nghị này rất hay.
Hứa Dật Trình cong khóe môi nói.

Em muốn mở máy rồi!
Cả khuôn mặt Cá muối đều tràn ngập hạnh phúc nhắm mắt lại, vỗ tay nói.
Tiểu tham ăn tham ăn ôm cục xương, gặm vô cùng vui vẻ, sau khi gặm hết thịt liền đến Cửa tiệm sành ăn mua một túi ống hút chia cho mọi người.
Ống hút đùng để hút tủy trong xương chân giò, có người không thích ăn như vậy, nhưng hôm nay mọi người ở đây đều vô cùng hưởng thụ.
Hắn không sử dụng nhiều gia vị, những gia vị mà Cá muối ngửi được đều dùng để ướp lạp xưởng.
Lúc nấu món chân giò này, không quên tình đầu chỉ dùng hành, gừng, tỏi, nước tương, dầu hào, rượu Thiệu Hưng, đường phèn, ngoài ra không còn gì nữa.
Có thể làm ra được mùi vị ngon như vậy, đơn giản chỉ dựa vào kinh nghiệm rút ra nhiều năm qua, cùng với khả năng kiểm soát về phân lượng của nguyên liệu nấu ăn, thời gian thả vào, thời gian hầm nấu.
Gương mặt Cá muối lại đỏ lên:
Mới, mới không có đề nghị đâu!
Bạch Niệm Niệm kéo nước giếng tới, cùng Meo thật to thật to nhặt rau, rửa rau.
Trong khu vườn nho nhỏ chẳng mấy chốc đã có mùi thơm ngon lành của thức ăn bay lên rồi.
Cá muối đi chân không đạp nước chơi trong mương nước, thỉnh thoảng cái mũi nhỏ còn hít hà:
Thơm quá à, thơm quá à! Hồi hương, tần bì gai, cây quế, hít hà...
Cho nên anh ta liền rút trường kiểm của mình ra, cắm trên mặt đất trước mặt Cá muối, cong ngón tay lại búng búng lên thân kiểm,
Đây, soi gương lau miệng đi.
Cá muối dầu môi lên nhìn anh ta, anh ta cũng đã dời tầm mắt đi đặt lên người Nhớ mãi không quên rồi.
Cá muối vừa nhìn vào thân kiểm sáng loáng lau miệng, vừa nhìn lén bang chủ của Lương thiện đường, cùng chị gái Thần thực cột tóc đuôi ngựa đó, Bạch Niệm Niệm vẫn tưởng là Vũ Văn Tu sẽ làm một Thần tượng giống như Triệu Tiểu Dã, nhưng lại không ngờ rằng anh ta cũng chọn chức nghiệp Thần bếp.
Trong ấn tượng của cô thì hình như chưa từng thấy Vu Văn Tu nâu cơm lần nào cả, càng chưa từng được ăn cơm do anh ta nấu.
Vu Văn Tu nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, không thể nhịn cười được liền vươn ngón tay ra chỉ chỉ một mình, nói với cô bé:
Con mèo tham ăn, ăn mà mặt mày đều lem luốc cả rồi.

...
Cá muối dùng mu bàn tay lau hai cái.

...
Vu Văn Tu chẳng biết làm sao chỉ đành phải lấy khăn giấy ướt ra đưa cho cô bé, lại cúi đầu nhìn mương nước bên kia.
Mặc dù nước chảy rất trọng, nhưng cũng không thể dùng làm gương soi được.
Bạch Niệm Niệm không hiểu gì cả:
Hả? Cậu ấy đâu có nói gì đâu.

Rốt cuộc thì hai người đang gạt em chuyện bí mật gì mà không thể cho người khác biết vậy hả?

Không có không có, ha ha ha...
Vu Văn Tu cười ha hả muốn lừa gạt cho qua chuyện, Bạch Niệm Niệm liếc xéo anh ta, biết anh ta không muốn nói cho nên cô cũng không hỏi nữa.


Thật sự không có gì mà,
Vu Văn Tu ngừng cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Niệm Niệm rồi nói,
Thật ra thì ngay từ đầu anh đúng là một Thần tượng, ừm, giống như Tiểu Dã vậy đó, thợ rèn phân nhánh của Thần tượng.

Hả? Thật sao?
Bạch Niệm Niệm trừng to mắt,
Vậy tại sao anh lại...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhà Cung Cấp Cẩu Lương.