Chương 1038: Mức lửa (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1075 chữ
- 2022-02-08 08:42:38
Ta đã nói mà, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Nên bệnh hay không nên bệnh đều đã bệnh hết, người bệnh, gia súc cũng bệnh8, mẹ nó còn bệnh đột ngột nữa chứ! Khốn kiếp, nhất định là tên Lan Tử An kia đã giở trò.
Tiểu gia còn tưởng rằng gã 3là quân tử, nào ngờ lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy...
Nguyên tiểu công gia xả một tràng như bắn pháo liên thanh, nhưng mặ9t Triệu Tôn lại lạnh như tờ, không nói gì.
Chờ Nguyễn Hữu ngừng lại, hắn mới nhìn Hạ Sơ Thất và nói,
Người hạ độc b6iết rõ quân Tẩn quản lý nước uống nghiêm ngặt mà vẫn còn làm thế, rõ ràng không phải chỉ vì muốn quận Tân trúng độc đơn giản5 như vậy...
Mục tiêu là bách tính trong chiến khu của quân Tấn.
Hạ Sơ Thất tiếp lời.
Vả lại, làm như vậy sẽ giữ được dược tính lâu hơn so với trực tiếp bỏ độc xuống giếng.
Mẹ nó, quá vô sỉ!
Nguyên tiểu công gia tức xì khói, hắn ta lại đập bàn,
Vô sỉ nhất chính là việc tên khốn Lan Tử An lại có thể nghĩ ra chiêu thâm hiểm thế này, chính tiểu gia đây không ngờ tới, quả thực đáng ghét!
Hạ Sơ Thất im lặng nhìn hắn ta.
Nhìn ta làm gì?
Đôi mắt phượng của Nguyễn Hữu liếc tới.
Một mình hắn ta đứng nghiến răng cả nửa ngày trời rồi hậm hực đi theo.
Huyện Vũ Ấp đột nhiên xuất hiện bệnh dịch, Triệu Tôn ra khỏi doanh nhưng không lập tức đi
dự tiệc
, mà hạ lệnh khẩn cấp cho quân lính trong doanh.
Thứ nhất, quản lý chặt nguồn nước uống.
Thứ hai, thức ăn mà nhà bếp chuẩn bị cho các tướng sĩ bắt buộc phải được đun nấu ở nhiệt độ cao.
Thứ ba, tướng sĩ quân Tẩn không được uống nước chưa đun, cũng không được ăn trái cây.
Bởi vì phạm vi dịch bệnh ngày càng lớn, tin tức mà Hạ Sơ Thất vốn yêu cầu Tiểu Nhị và Tiểu Lục bảo mật không thể nào giấu giếm thêm được nữa, chúng bị lan truyền rộng khắp trong doanh trại của quân Tấn.
Là sao, nếu khi đó chúng tự bỏ thuốc thì khác gì từ đầu độc mình?
Hạ Sơ Thất nhìn Nguyễn Hữu, nàng xoa đầu, mặt lộ vẻ tiếc nuối khi
trí thông minh của huynh có hạn
rồi không lên tiếng nữa.
Lúc này, Triệu Tổn không thể nhìn tiếp được nữa, lườm hắn ta,
Nếu độc này không bỏ thẳng vào trong giếng, mà chôn ở xung quanh giếng nước thì sao?
Chính nó!
Hạ Sơ Thất cười lớn, tặng cho Triệu Tôn một ánh mắt chàng thật hiểu thiếp, rồi giải thích,
Cứ như vậy, độc sẽ không ngâm vào nước giếng ngay, mà phải cần có một khoảng thời gian và quá trình...
Khi tuyết rơi, tuyết tan thành nước, sau khi độc tan ra rồi mới từ từ thẩm thấu xuống dưới, hòa với nước giếng.
Ta nhìn dáng vẻ này của muội là muốn đánh rồi đấy.
Huynh dám!
Hạ Sơ Thất nhướng mày, thấy hắn ta vội vàng che miệng lại, nàng lại bật cười, nói khẽ,
Huynh nghĩ đi, đầu độc trong phạm vi lớn như vậy, nếu chỉ nhờ vào một vài tên gián điệp trong quân Tấn thì chắc chắn không thể nào làm được.
Ta cho rằng, thuốc này được chuẩn bị xong trước khi quân Nam rút đi.
Nguyễn Hữu thả tay xuống khỏi miệng, thấy khó hiểu hơn.
Hai người được rồi đấy, nói xem bây giờ chúng ta phải làm sao đây?
Không cần làm gì cả.
Triệu Tôn cười khẽ, lườm hắn ta.
Ờ, hả?
Nguyễn Hữu kinh ngạc,
Cứ để cho chúng hạ độc chúng ta à?
Nấu vịt còn phải xem mức lửa mà.
Hạ Sơ Thất như cười như không, nàng bước đến cầm chén trà trên bàn, đưa lên mũi ngửi, sau đó nhét vào tay Nguyên Hữu,
Lửa chưa đủ nóng, huynh gấp làm gì? Nào, uống ngụm nước, bình tĩnh lại.
Không không không không không...
Nguyễn Hữu lắc đầu như trống bỏi, không dám chạm vào nước trong chén trà kia,
Biểu muội, muội độc ác quá, biết rõ trong nước có độc mà vẫn còn đưa cho ta uống.
Nước đã đun sôi, không sao đâu.
Hạ Sơ Thất buồn cười, nhìn hắn ta rút tay về và dáng vẻ né như né tà của đối phương, nàng lắc đầu,
Nếu không thì huynh định làm thế nào? Không uống nước luôn à? Tiểu công gia, nếu ta đoán không nhầm, tất cả nguồn nước gần đây đều chứa thứ này, huynh không uống thì chịu chết khát đi.
Tất cả?
Nguyễn Hữu nhận lấy chén trà, nhấp môi tượng trưng rồi đặt xuống,
Ta nói này, biểu muội, muội đừng vòng vo nữa, có gì thì cứ nói toẹt ra.
Ừ, nhanh thôi...
Triệu Tôn nói tiếp.
Mưu đồ của bọn chúng sẽ lộ ra nhanh thôi.
Hạ Sơ Thất lại tiếp lời.
Nhìn hai người bọn họ một hát một bè, Nguyễn Hữu sốt ruột muốn chết.
Hạ Sơ Thất thở dài,
Biểu ca, ta hiểu huynh mà, trí thông minh của huynh chưa bao giờ nằm trên đầu.
Thì ở đâu?
Nguyễn Hữu hỏi.
ở dưới chân...
Khụ!
Hạ Sơ Thất nhìn lướt qua hắn ta, không nói đùa nữa, nàng nhìn Triệu Tôn,
Triệu Thập Cửu, có khi chuyện vô sỉ hơn còn nằm ở phía sau nữa kìa.
Triệu Tôn nheo mắt, gật đầu,
Ừ.
Hạ Sơ Thất thở dài bất lực,
Vậy thì cứ để xem tình hình ra sao thôi.
Triệu Tôn khẽ
ừ
một tiếng,
Binh đến tướng đỡ, nước tới thì đất ngắn.
Hạ Sơ Thất cười,
Đúng vậy! Đi thôi, tối hôm nay vẫn còn tiệc ăn mừng nữa mà, chúng ta qua đó trước, chàng là lãnh đạo, còn phải phát biểu nữa mà đúng không? Tất nhiên, rượu Thanh Châu chắc chắn không có độc đâu.
Hai người họ nói chuyện đầy ẩn ý, Nguyễn Hữu như hiểu như không.
Tiệc ăn mừng tối nay cũng vì vậy mà trở nên tẻ nhạt vô vị.
Thịt dê nướng biển thành thịt dê luộc, rau xào biến thành rau luộc.
Mùi vị thay đổi, tâm trạng cũng thay đổi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.