Chương 1039: Mức lửa (4)


Không còn cách nào khác, những bách tính vốn cài then chốt cửa vì sợ hãi quân Tấn, nay đành phải đến doanh trại xin thuốc. <8br>
Doanh trại quân y Hạ Sơ Thất bạn không kịp thở.

Trên thực tế, trong doanh trại quân y chỉ có vài đại phu thậ3t sự thôi.

Đa số những người còn lại đều tạm thời được chọn từ trong số các binh sĩ, hoặc vì là thương binh không t9hể lên chiến trường nên mới tự học để giúp đỡ người khác.
Nếu quân Tấn cứ tiếp tục đánh xuống phía Nam, chắc chắn sẽ khiến trời cao phẫn nộ.
Đến lúc đó, sẽ không chỉ là
dịch bệnh nhỏ
đơn giản như vậy nữa, e rằng tất cả mọi người đều phải đánh đổi tính mạng vì hành động
lừa trời diệt đất
của hắn.
Những lời đồn này bị lão bách tính truyền tai nhau, một truyền mười, mười truyền trăm, phiên bản nhiều vô số kể, nhưng nội dung lại ná ná như nhau, tóm lại đều là Triệu Tôn tạo nghiệt, bị trời phạt.
Đối với họ, băng bó vết thương, bón thuốc tiêu độc thì cò6n dễ, chứ phải đối mặt với những câu hỏi bán tín bán nghi của lão bách tính thì phải nói là cực kì tốn sức.
Bởi vì 5không những phải trị bệnh, mà còn cần phải trị tâm cho họ.
Không biết ở đâu lại đồn lên rằng dịch bệnh do chính quân Tấn mang lại, là lời cảnh báo của trời cao đối với hành động
xem nhẹ tình thân, nghịch thiên tạo phản, giết chóc bừa bãi
của Triệu Tôn.
Huống gì, hoàng quyền suốt mấy ngàn năm qua đã tẩy não họ rằng: Hoàng đế là do trời định, phạm thượng làm loạn là không đúng, tạo phản càng là đại tội.
Thế nên họ rất tin vào những lời đồn này.
Tuy họ kính sợ quân Tấn nhưng vẫn không thể đánh bại
bản tính thị phi
được nhân loại truyền thừa suốt ngàn đời qua, họ khóc gọi cha mẹ đi tuyên truyền miễn phí khắp nơi.
Nàng lau mồ hôi trên trán, vừa cười vừa đi tới vỗ vào tay Nguyễn Hữu, ra vẻ thương hại,
Ôi, huynh phải suy nghĩ sâu vào.
Ta biết huynh yêu Triệu Thập Cửu, không chịu được việc hắn bị người khác thóa mạ, nhưng cũng không thể lỗ mãng như vậy chứ.

Yêu cái con khỉ!
Mặt Nguyên Hữu xanh lè,
Tốt bụng không được báo đáp, hai phu thê nhà muội đều cùng một giuộc, chỉ biết bắt nạt tiểu gia.
Nguyễn Hữu hừ mũi, cất đao về, hầm hầm ngồi xuống.

Nói đi, các người có cách gì?

được một lần.

Có câu nói, người trí chẳng nghi ngờ, người dùng không sợ hãi.
Triệu Tôn lườm Nguyễn Hữu rồi lại nhìn Hạ Sơ Thất, nét mặt nặng nề,
Quân Nam vốn đã muốn giữ chân trường kỳ kháng chiến với quân ta ở Ký Châu.
Việc bọn chúng hạ độc vào giếng nước lại khá hợp tình hợp lý, nhưng Lan Tử An là kẻ cẩn thận, nếu gã bỏ nhiều công như vậy thì làm gì chịu để cho chúng ta thành công dễ dàng chứ?

Cho dù là người thông minh thế nào thì ắt cũng phải có một lần sơ suất.
Nguyễn Hữu cười nói.

Trong chuyện này nhất định...
Hạ Sơ Thất và Triều Tôn nhìn nhau, hé miệng cười, vội vàng bước lên an ủi,
Chuyện cũng không khó giải quyết đâu, tin đồn nó đến như thế nào thì chúng ta trả ngược nó về như thế là được.
Chỉ cần làm cho lão bách tính tin quân Nam cô ý hạ độc, vu oan giá họa, thì chẳng phải đã có thể bác bỏ được lời đồn rồi sao?


Đúng ha!
Nguyễn Hữu vô trán,
Cái này đơn giản, cứ giao cho ta, chẳng phải muội nói đọc được rắc xung quanh giếng ư? Chỉ cần chúng ta đào được nguồn độc ngay trước mặt họ, há chẳng phải là đã rõ mười mươi đó sao?

Thông minh...
Hạ Sơ Thất mỉm cười, bổ sung,
...

Tức chết mất, cái lũ không biết tốt xấu!
Nguyên tiểu công gia sở hữu khí chất cao quý tao nhã, nhưng tính tình lại dễ nổi nóng.
Thấy Triệu Tôn vẫn bình tĩnh sau khi nghe những tin đồn thất thiệt, còn hắn ta lại không kiềm chế được,
xoạt
một tiếng rút đao ra, muốn xông ra ngoài.

Cứ đợi đấy, tiểu gia ta sẽ nói lý với họ.
Triệu Tôn lườm hắn ta,
Ngươi định làm gì?
Nguyễn Hữu nhìn thanh đao trên tay,
Nói lý lẽ.

Lý lẽ?
Triệu Tôn hừ một tiếng,
Ngươi định giết sạch họ à? Được, cứ xem như ngươi giết sạch bá tính của huyện Vũ Ấp, vậy còn huyện Vũ thì sao, thành Phụ thì sao, còn cả Đại Yến này nữa? Hoặc ngươi có cách giết hết người trong thiên hạ, chặn đứng tin đồn à?
Hạ Sơ Thất vừa đi từ ngoài vào thì thấy cảnh tượng này.

Ôi! Xem ra cháu vẫn còn quá ngây thơ.
Quân Tấn tới, bệnh dịch tới, Tấn vương phải bị trời phạt.
Khắp nơi trên đường phố đều là những người đồn đại bậy bạ.
Thành Vũ Ấp bị công phá, đối với bách tính bình thường mà nói đó vốn dĩ một chuyện lớn rúng động tâm linh cũng như thay đổi vận mệnh.
có bẫy!
Hạ Sơ Thất cau mày.
Hai người trả lời cùng một lúc, nhưng lại theo hai hướng khác nhau.
Nguyên tiểu công gia thấy Triệu Tôn gật đầu tán thưởng Hạ Sơ Thất, hắn ta trề môi, xòe tay bất lực.
Cái giếng gần doanh trại quân Tấn nhất nằm ngoài miếu Thành Hoàng.

Kiến trúc cái miếu cũ nát, đài tế bám đầy bụi, ngôi miếu Thành Hoàng này xem ra cũng khá lâu năm rồi.

Nhưng tàn nhang thờ cúng Thành Hoàng lão gia trong miếu vẫn còn mới, có thể nhìn ra được nơi đây ngày xưa thương hỏa nghi ngút, cho dù trải qua chiến tranh, Bồ Tát cũng không bị ảnh hưởng quá lớn, luôn được người trên thế gian thờ cúng.


Các vị phụ lão hương thân, bên này bên này, đi theo ta.
Đùng! Hạ Sơ Thất gõ mạnh vào trống.


Đây đây đây, bên này đây, bên này bên này, sắp tới rồi!
Nàng lại gõ một cái, sau đó xoay đầu nhìn Nguyên tiểu công gia, ra hiệu cho hắn ta chỉ huy binh sĩ duy trì trật tự, đồng thời thu hút thêm người tới xem.


Đây đây đâu, sắp tới rồi! Theo ta theo ta!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.