Chương 1042: Ngoài dự liệu (3)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1073 chữ
- 2022-02-08 08:42:32
Trong đám đông, ai cũng nhìn nhau ngơ ngác, không biết nên làm gì.
Một hồi sau, vẫn là cụ già râu bạc kia bước lên trướ8c.
Lúc nãy khi miểng đá xuất hiện, người đầu tiên đọc nội dung trên đó chính là lão già kia.
Đám đông nhìn nhau cả nửa ngày trời, đẩy tới đẩy lui mới đẩy ra ba tên tiểu tử có biểu cảm ngại ngùng: một người là học sinh tư thục, một người là tủ tài trong huyện, một người là công tử nhà hương thân.
Trước kia nàng từng nói giọng nói chính là thứ đẹp nhất trên người nàng.
Chất giọng dịu dàng kia vừa cất lên đã khiến tên nhóc mặt đỏ, muốn trốn đi.
Ông lão sửng sốt, vuốt bộ râu bạc, giọng nói bỗng trở nên gay gắt,
Tấn vương phi đừng ăn nói lung tung.
Lão phu đây làm việc đúng đắn, chưa bao giờ giao thiệp với kẻ bị thần linh khiển trách, làm gì có chuyện đứng ra làm chứng giá cho ngươi?
Một câu
làm chứng giả
, lão già ấy nói rất khôn khéo.
Hạ Sơ Thất cười,
Có thật cậu nhìn rõ rồi không?
Dáng vẻ tên nhóc hơi khờ khạo, cậu ta nhìn thấy cô nương xinh đẹp, thể là bèn lắp bắp:
Nhìn...
nhìn rõ rồi.
Hạ Sơ Thất bước về phía cậu ta một bước, cười dịu dàng,
Không muốn nhìn lại lần nữa à?
.
Những người không biết chữ cũng xúm lại xem, nhưng nhìn vậy thôi chứ có biết chúng có nghĩa gì đâu? Tên nhóc tư thục kia ngẩn người, sau khi tỉnh táo lại, vừa nhìn một cái đã la
ối
lên, sau đó dụi mắt như thể gặp phải ma, cậu ta trợn mắt lên rồi lại dụi, rồi lại trợn mắt lên nữa, lặp lại vài lần như thế, cuối cùng cậu ta xấu hổ cúi đầu xuống.
Xem ra là do ta đã bị ảnh hưởng bởi lão phu tử, không ngờ lại nhìn nhầm.
Thêm một người nữa chứng thực dòng chữ, hiệu quả sẽ khác đi ngay.
Ba người này được xem như là người có chút máu mặt.
Hạ Sơ Thất cười híp mắt, ngoắc tay với họ.
Đến đây nào chàng đẹp trai, tỷ tỷ đây không biết chữ, không muốn bị người khác lừa gạt.
Các người tới nhìn giúp ta, rốt cuộc miếng đá trong tay Bồ Tát viết chữ gì?
Cậu học sinh tư thục kia trông chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, vóc người hơi nhỏ, vì vậy cũng đứng gần nhất, cậu ta nghe thấy thế, không cất bước mà chỉ hồi hộp, đỏ mặt và nói
Khi nãy tiểu sinh đã nhìn rõ rồi, đúng là có viết: Tấn Nghịch vô đạo, hại nước hại dân...
Cậu ta còn chưa nói xong đã sợ hãi đến mức ngậm miệng lại.
Nàng lại nhìn về phía đám đông sau lưng đối phương.
Các vị phụ lão, trong các người có ai biết chữ không?
Cậu ta đang chuẩn bị lắc đầu, đột nhiên nghe thấy tên tú tài và con trai hương thân đồng thanh hô lên.
Không đúng không đúng!
Phía trên miếng đá rõ ràng viết là: Hoàng đế vô đạo, hại nước hại dân.
Đúng vậy, làm gì có Tấn vương chứ?
Hai người họ ngươi một câu ta một câu, khiến đám đông trở nên xôn xao.
Chiêu
chặn họng
này quả rất lợi hại.
Nhân tài!
Hạ Sơ Thất cảm thán, lắc đầu,
Ta nói chứ, cụ đây không vào triều dốc sức vì Triệu Miên Trạch mà lại ở huyện Vũ Ấp nho nhỏ này đúng là đáng tiếc mà...
Ngươi...
Mặt của ông ta đỏ bừng,
Có ý gì đây?
Hạ Sơ Thất vừa cười liếc nhìn ông ta bước từng bước đến gần, giơ tay ra chỉ vào người ông ta từ đầu xuống chân nhưng lại không lên tiếng giải thích gì.
chính mắt lão phu nhìn thấy nó bị chôn...
Trong lúc thất thần, ông ta buột miệng nói ra lời này.
Nhưng còn chưa nói xong, dường như ông ta phát hiện ra điều bất thường, thế là bèn ngậm miệng lại.
Tấn vương điện hạ, thứ cho lão phu nói thẳng, mọi người đều đã nhìn thấy lời của Bồ Tát, miếng đá nằm trên tay Bồ 3Tát, sao có thể để mặc cho ngài ngụy biện được? Vả lại, ngài nói không phải thì chứng minh bằng cách nào?
Chuyện này dễ thôi9!
Không đợi Triệu Tôn trả lời, Hạ Sơ Thất vừa cười vừa tiến lên hai bước, chỉ vào bộ râu bạc của ông lão, sau đó cười tủm tỉm6,
Chẳng phải cụ là nhân chứng đấy ư?
Nàng cua quá ngắt khiến người khác kinh ngạc.
Ngay cả Nguyễn Hữu cũng cảm thấy 5cô biểu muội này lo quá hóa điên rồi.
Nói đi, nói tiếp đi? Chuyện là sao? Ông nhìn thấy nó bị chôn dưới đất? Hay chính ông đã tự mình chôn nó?
Lão phu...
lão phu...
không có.
Triệu Tổn thấy lão còn muốn xảo biện, hắn mất kiên nhẫn, lạnh lùng nheo mắt lại.
Thậm chí còn đóng khung ý nghĩa trong câu nói của Hạ Sơ Thất nói theo một hướng khác: Nàng xúi giục ông ta đứng ra làm chứng giả, bào chữa cho Triệu Tôn.
Như thế, đợi lát nữa nếu có người thật sự đứng ra chứng minh cho Triệu Tôn thì vẫn sẽ khiến người khác thấy nghi ngờ.
Nhưng con người đâu phải đồ ngốc, chỉ vài chữ cũng đã đủ để hiểu.
Hạ Sơ Thất cười xấu xa, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ bừng của ông ta.
Câu hỏi vừa đưa ra, đám đông lại bắt đầu như ong vỡ tổ.
Hạ Sơ Thất khoanh tay dừng lại vài giây, nàng nhìn lướt một vòng rồi đột nhiên giơ tay lên, cười nói:
Như vậy đi, tiên sinh nào biết chữ hãy giơ tay lên!
Người ở thời nay đa số đều không biết chữ.
Hạ Sơ Thất nhìn vào đám đông đang xì xào bên dưới, rồi mỉm cười nhìn về phía ông lão đang ngây người ra.
Ông lão à, ông ăn nói bậy bạ, đánh lừa dư luận, rốt cuộc là có âm mưu gì đây?
Ông lão ngu người, vừa nhìn nàng vừa nhìn miếng đá, ông ta không dám tin vào mắt của mình,
Không thể nào, tuyệt không thể...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.