Chương 1043: Ngoài dự liệu (4)


Hạ Sơ Thất lại càng thấy vui hơn, nàng đi vòng tới, nghiêng đầu nhìn ông ta chằm chằm,
Nhưng ông phải biết, khí phách cũng phải dùng đ8úng nơi.

Hơn nữa, người có khí phách ghét nhất là lừa người khác, đúng không nào? Nơi đây là miếu Thành Hoàng, bên trong có Th3ành Hoàng lão gia, nơi đây cũng có Quan Âm nữa, ông không sợ nói dối bị cắt lưỡi à?

Hạ Sơ Thất phát hiện mặt của ông ta hơi đ9ỏ lên.
Xem ra đây đúng là một người uyên bác tuân thủ hoàng quyền lẽ trời, một máy chiến đấu quá ư là bảo thủ.
Thật ra đây là kiểu người dễ đối phó nhất, chỉ cần xác định đúng
cây thước
đo đạc giá trị quan và thế giới quan trong lòng họ là được rồi.
Nàng hắng giọng, nói tiếp,
Ông à, ông nghĩ xem, nếu ông đã biết miếng đá trong tay Bồ Tát có nội dung gì, vì sao sau khi nó xuất hiện, khi các người vu oan Tấn vương thì chữ trên đó lại thay đổi chứ?

Ông ta nhìn Hạ Sơ Thất, thấy hơi chột dạ.

Nơi đây toàn là người của ngươi, ngươi giở trò thì sao lão phu tìm ra được?

Nàng nói:
Trước khi ta chưa đào được pho tượng Bồ Tát và miếng đá này, có phải ông đã biết nội dung liên quan đến chuyện Tấn vương tạo phản bên trên đó không?
Hốc mắt sâu hóm của ông lão hơi chùng xuống, ông ta vẫn không nói gì.
Không phủ nhận, tức là ngầm thừa nhận.

Không còn gì để nói nữa chứ gì?
Hạ Sơ Thất cười lạnh, sau đó nhìn Triệu Tôn lúc này đang trầm mặc.

Triệu Thập Cửu, những người này nên xử lý thế nào?
Nàng hỏi là những người này
chứ không phải
người này
.
Người đâu, trói gã ta lại, xử lý lại chỗ, làm lời răn đe!

Lần này không chỉ bách tính kinh ngạc, ngay cả quận Tân cũng bất ngờ.

Điện hạ...

Điện hạ, Vương Lão Bát là người của chúng ta mà.
Vô số người bàn tán vì không hiểu gì, tướng sĩ quân Tẩn dường như cũng không thể tin người gắn bó suốt đêm ngày lại là gian tể của quân Nam, họ vừa đổ mồ hôi lạnh vừa nhìn Triệu Tôn đầy nghi ngờ và kinh ngạc, muốn biết nguyên nhân.
Gã Vương Lão Bát kia quỳ
bịch
xuống đất, gào lên.
Chỉ có điều tin nhầm lời bọn tiểu nhân, không phân biệt thật giả mà thôi, cũng chẳng phải chuyện gì to tát...
Trên thế gian này, không ai không phạm sai lầm.
Câu hỏi này khá bén nhọn khiến ông lão cứng họng.

Là...
Nhưng vì sao chữ trên miểng đá lại bỗng dưng thay đổi chứ? Chẳng lẽ...
Bồ Tát hiển linh thật ư? Hạ Sơ Thất nhìn thấy ánh mắt mọi người bao gồm ông lão lộ ra vẻ sùng kính, nàng suýt chút nữa đã bật cười.
Đám đông thảo luận xì xào, ai thông minh một chút thì đã đoán ra được ngọn ngành.
Nói như vậy, việc có người cố ý hại Triệu Tôn là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Khi mọi người cho rằng sự việc đã kết thúc tại đây thì hắn lại bất ngờ nhìn về phía gã binh sĩ đầu tiên đào được tượng Bồ Tát, đôi con ngươi tối màu đi,
Còn về gã.
Trà trộn trong quân ta, làm ra chuyện phản bội, bổn vương không thể tha thứ.
chắc chắn là người đã giở trò, đổi miểng đá ...

Ta?
Hạ Sơ Thất nhìn vào đôi mắt đang lóe sáng liên tục của ông ta, biết ông ta chỉ đang giãy chết, thể là không khỏi bật cười,
Trước con mắt của bao nhiêu người, ai cũng chứng kiến cả, ta không chạm vào nó nhé.
Với lại, chỗ này rộng như thế, nếu ông cho rằng bọn ta đã tráo miếng đá thì có thể kiểm tra kĩ xem miếng đá ban đầu đi đâu rồi?
Ông lão nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu được vì sao chữ trên miếng đá lại thay đổi trước mắt mình, trong lòng ông ta đã tin là do Bồ Tát làm.
Với kiể6u người này, e rằng dùng tình cảm lôi kéo hay dùng lý trí thuyết phục cũng vô dụng, bởi vì trong lòng ông ta đã xác định Triệu Tôn tạo5 phản là loạn thần tặc tử, không thể sửa đổi.
Nàng suy nghĩ rồi nói,
Ông à, có phải lẽ trời hay không, ông trời cũng sẽ không nói cho chúng ta biết.
Hạ Sơ Thất hừ lạnh, không để ý tới ông ta nữa, nàng xoay lại đối diện với đám đông, nói năng hùng hồn,
Các vị đều là người lương thiện có trí tuệ, sẽ không vu oan bừa bãi cho người tốt.
Mọi người nghĩ xem, có người nghĩ đến chuyện lợi dụng lão tiên sinh đây hãm hại Tấn vương, nhưng đây là đâu? Là miếu Thành Hoàng, họ lợi dụng ai? Là Bồ Tát! Sao Bồ Tát có thể mặc cho bọn xấu kia lừa dối người khác, làm trái công đạo chứ, vì thế chữ trên miếng đá khi nãy là trò của quân Nam.
Nhưng khi nãy ta nói Bồ Tát hiển linh mở miệng cũng không phải giả.
Bây giờ ta chỉ hỏi ông một chuyện, ông có thể lựa chọn không trả lời, nhưng ông phải xác nhận lời ta nói là thật.
Ông lão nhìn nàng chằm chằm, dường như đã đồng ý.
Nguyễn Hữu thấy hơi kỳ lạ, nhưng Triệu Tôn lại không thấy bất ngờ, hắn nhìn đám người đang nhìn hắn với đôi mắt chờ mong và lão già trông thì có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất lại đang run lẩy bẩy, trên khuôn mặt không cảm xúc của hắn thoáng mang theo nét lạnh lẽo.

Lão tiến sinh trung quân ái quốc, đối với xã tắc mà nói, là phúc không phải tội.

Đúng vậy, đây đúng là Bồ Tát đang cảnh cáo!
Hạ Sơ Thất hài lòng, nàng nheo mắt lại rồi xoay sang nhìn ông lão.

Mắt của mọi người sáng như gương, ông có dị nghị gì không?
Ông lão nghẹn họng, không thể thốt nên lời.
Còn chữ mới, đích thực là Bồ Tát đã hiển linh.

Nàng giải thích hợp tình hợp lý, mọi người suy nghĩ rồi gật đầu.
Để cho ông ta đi đi.

Sự khoan dung của Triệu Tôn đổi lại vô số lời khen ngợi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.