Chương 1051: Ghen và trị quốc (3)


Nàng nghĩ: Không thể để cho bọn họ gặp nhau thường xuyên.

Có vẻ như mấy ngày qua Nguyệt Dục không được ngủ ngon giấc, nàng ta vừa vào phòng, 8không đợi Hạ Sơ Thất nói gì thêm đã vùi đầu xuống giường, ngủ thiếp đi, không thèm nhìn nàng, quần áo cũng không thay, dáng vẻ nhếch nhác đó khiến H3ạ Sơ Thất cảm thấy xuýt xoa.

Cũng không phải? Vậy là...
nhớ gia?
Này, đừng có tự luyến như vậy chứ? Hạ Sơ Thất rất không muốn phơi bày toàn bộ tâm tư của mình ra trước mặt hắn, cho nên nàng hy vọng Triệu Tôn có thể tự phát hiện được sự quan tâm của hắn dành cho Nguyệt Dục đã làm nàng không vui.
Than đã cháy hết một nửa, những phần bị cháy tản ra từng lớp bụi trắng mịn, nhưng trong mắt hắn lại hiện lên một khuôn mặt khác.
Ba năm trước, lúc hắn rời kinh sư, gương mặt đó đã từng nhìn hắn đầy ấm áp, từng dặn dò hắn...
Vật đổi sao dời, chỉ mới vài năm, nào ngờ Nguyệt Dục rơi vào nông nỗi này.
Bước ra khỏi phòng Nguyệt Dục, đi trong sương đêm giao thừa, nàng hít một hơi, ổn định cảm xúc trong lòng, rồi mới hà hơi bước vào phòng Triệu Tôn.
Nàng không phải thánh mẫu, mặc dù cũng lo lắng cho Cống phi nhưng chắc chắn sẽ khác với với nỗi lo của Triệu Thập Cửu, mức độ cũng sẽ thấp hơn nhiều.
Nàng suy nghĩ rồi tựa vào bả vai hắn, cất tiếng nói lười nhác,
Triệu Thập Cửu, hèn chi mọi người đều nói, ngàn lần chắc chắn, ắt có một lần sai.
Triệu Tôn cúi đầu, nhìn đôi môi kiều diễm của nàng,
Ý nàng là gì?

Nhưng hắn vẫn nắm chặt tay nàng, không nói gì.
Hạ Sơ Thất biết mình là người ngoài cuộc.
Nghĩ đến lần đầu gặp Nguyệt Dục ở Thanh Cương, nàng từng rất kinh ngạc khi thấy nàng ta.
Gương mặt xinh9 đẹp, cử chỉ đoan trang, vừa nhìn là biết con nhà khuê nữ, không hề giống một nha đầu.
Hắn lại đoán,
Lại nhớ Bảo Âm?


Hừ!
Không khẳng định cũng không phủ định.
Khi đó một tay nàng ta quản lý hậu viện phủ Tấn vương6, rất tự tin mình sẽ trở thành người phụ nữ của Triệu Tôn, trên mặt lúc nào cũng mang theo sắc thái dịu dàng như gió xuân, ai trong phủ Tân Vương cũ5ng phải ca tụng.
Nhưng sự đời khó đoán, đâu ai ngờ được.
Than củi cháy lách tách trong lò tỏa ra ánh sáng đỏ ấm áp.
Triệu Tôn ngồi một mình trên ghế bành phía đối diện cửa, trước mặt là một bàn cờ, sắc mặt hắn trông hơi nặng nề.
Khi đó, hắn là Tấn vương, là con trai của Hồng Thái Đế.
Hôm nay hắn đã là loạn thần tặc tử, là kẻ địch của triều đình.

Nàng ta ngủ rồi?
Hắn thấy nàng đi vào, cất tiếng hỏi.
Hạ Sơ Thất nhướng mày, đáp

.
Tôn gia xưa nay anh minh thần vũ, nhưng cũng là một người đàn ông.
Đàn ông trên đời này dường chẳng thể hiểu nổi tâm tư của phụ nữ.

Lưỡi có thể trị không?
Hắn lại hỏi.

Ha...
Hạ Sơ Thất nheo mắt, lắc eo từ từ tiến đến gần, nhìn hắn một cách cổ quái,
Triệu Thập Cửu, chàng muốn làm khó thiếp đúng không? Cho dù ông đây có y thuật vô song, nhưng cũng không thể tìm một cái đuôi lợn để nối vào đầu lưỡi của nàng ta đâu.

Hắn không hiểu vì sao nàng lại tức giận đến như vậy, kéo nàng tới ngồi trên đùi của mình, nắm lấy đôi bàn tay lạnh như băng của nàng, vừa xoa vừa hỏi,
Tối nay A Thất chưa ăn no à?
Không phải nàng chưa ăn no, mà là tức đến no rồi.
Hạ Sơ Thất thấy hắn có vẻ còn chưa hiểu chuyện gì, nàng mím môi im lặng.
Thế nhưng, lý tưởng đẹp đẽ bao nhiêu, thực tế ê chề bấy nhiêu.
Triệu Thập Cửu đoán tới đoán lui, nhưng vẫn không biết vì sao nàng lại giận.
Quan trọng hơn là...
Hắn dừng lại, ánh mắt thoáng trở nên sâu thẳm.
Hắn nhìn than củi vùi mình trong ánh lửa, im lặng một lúc lâu.

Đồ ngốc, chuyện này đáng để giận à? Không phải gia quan tâm nàng ta, mà gia muốn làm cho rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vì sao nàng ta đang yên đang lành lại từ kinh sư đến Thương Châu.
Cho dù là cơn ghen từ trên trời rơi xuống nhưng Triệu Tôn vẫn phải ứng phó cẩn thận.
Hắn đã hiểu ra là chuyện gì, nhìn nàng rồi cười khẽ, sau đó ôm chặt eo nàng.

Chẳng lẽ...
nguyệt sự đến rồi?
Hạ Sơ Thất không thể nhịn được nữa, miệng thì cười hì hì chứ ánh mắt lại lạnh bằng,
Muốn biết à? Là chàng và người phụ nữ của chàng đã chọc giận thiếp, thế nào? Muốn báo thù cho thiếp, đi giết nàng ta hay tự kết liễu mình?
Phụ nữ mà ghen lên thì bất chấp lý lẽ.
Còn cái người trên điện Kim Loan kia sẽ làm gì bà ấy? Người cha kia có thể bảo vệ được bà ấy hay không?
Đừng lo lắng.
Dường như Hạ Sơ Thất biết hắn đang suy nghĩ gì, nàng lẳng lặng nhìn hắn, nhéo tay hắn để an ủi, quên luôn cơn tức giận, chỉ thở dài,
Tuy Hồng Thái Gia bệnh liệt giường, không quản lý được chính vụ, nhưng chỉ cần ông ấy còn một hơi thở, Triệu Miền Trạch sẽ không dám làm gì mẫu phi của chàng.
Nếu không thì trận chiến này cũng sẽ không kéo dài hơn một năm trời mà lại không hề có tin tức gì về bà ấy.

Triệu Thập Cửu, có lúc không có tin tức gì lại là tin tức tốt nhất.
Khuôn mặt cứng đờ của Triệu Tôn dần dần ấm lại.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền.