Chương 1053: Ghen và trị quốc (5)
-
Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền
- Tú Cẩm
- 1000 chữ
- 2022-02-08 08:42:43
Khi hắn cúi đầu, đôi con ngươi tỏa ra ánh sáng sâu thẳm, giọng nói run rẩy trầm khàn.
Như vậy thì sẽ không nghe thấy nữa...
Ưm...
Hạ S8ơ Thất chỉ ra sau lưng hắn.
Thổi...
Y gào lên,
Buông ta ra, vương phi vẫn 5còn ở bên trong!
Tinh Lam biến sắc,
Trong lòng chàng chỉ còn mỗi vương phi thôi sao?
Trần Cảnh sửng sốt, đang định trả lời rằng không phải thì cơ thể lại bị một luồng sức mạnh hút vào trong vòng xoáy rồi từ từ chìm xuống.
Nhưng khi mở mắt ra, ngọn lửa lớn kia lại lan tới trên người y, nó thiêu đốt làm y đau đớn, hốc mắt như muốn nổ tung.
Mau chạy...
Nàng không những không có tân lang bầu bạn mà còn phải chịu đựng nỗi đau sinh nở một mình, không những không có được sự quan tâm yêu thương của trượng phu mà còn khuyên y đừng quá lo lắng.
Lấy được một người vợ như vậy, Trần Cảnh là một người may mắn.
Tối nay nàng đang làm gì? Cùng con gái và tiểu quận chúa cắt giấy đón giao thừa, hay dẫn theo hai tiểu nha đầu ra sân đốt pháo? Nàng có nhớ về y, có oán giận y hay không? Cơn buồn ngủ đã tan biến, y ra khỏi phòng, im lặng đi trên con đường nhỏ trong doanh trại.
tắt...
nến trước đã...
Giọng của nàng ậm ờ mơ hồ nhưng Triệu Tổn vẫn hiểu, hắn xoay3 đầu nhìn ngọn nến đỏ dành riêng cho đêm giao thừa, đáy mắt thoáng trở nên dịu dàng.
Cho nó chảy đi, gia muốn ngắm nàng thật kĩ.
Bộp! G9iá nến đổ xuống.
Cảnh đáng sợ vừa rồi chỉ là giấc mơ.
Phù!
Y chắp tay, nhắm mắt niệm
A di đà Phật
, cảm tạ trời cao đã cho y tỉnh lại.
Y xoa trán, muốn đứng lên đi ngủ.
Trong cái đêm mọi nhà đoàn viên thể này, con tim y lại bị bóc ra từng chút một.
Y nhớ Tinh Lam và con gái của họ - những người lúc này đang ở chốn Bắc Bình xa xôi.
Đêm tân hôn, thể mà y lại rời đi khi nàng đang mang thai.
Chỉ có điều, y vẫn chưa gặp con gái của mình.
Con bé trông ra sao nhỉ? Từng suy nghĩ dâng lên trong lòng khiến Trần Cảnh thấy phiền muộn.
Y rất ít khi có tâm trạng như thế.
Là một bé gái, khi nhận được tin, y thấy rất vui.
Bởi vì con gái có thể làm bạn với tiểu quận chúa, sau này mãi mãi ở cạnh tiểu quận chúa: giống như y đối với Tấn vương, Tinh Lam đối với vương phi.
Con gái của họ, cũng sẽ như thế.
Mau chạy đi...
Y gào từng tiếng đứt quãng, bảo Tinh Lam chạy đi nhanh lên.
Nhưng nàng vẫn đứng yên, đôi mắt dịu dàng ấy nhìn y một cách kỳ lạ, nàng cười khẽ,
Nếu chàng chết, thiếp chạy còn có nghĩa lý gì? Sống trên đời còn có ý nghĩa gì? Trần đại ca, sống thì cùng sống.
Chết thì cùng chết.
Giọng của nàng run rẩy, cuối cùng bị cuốn vào ngọn lửa to ngút trời.
Nhưng giấc mơ khi nãy quá chân thật, đôi mắt ngấn lệ của Tinh Lam dường như vẫn còn hiện lên trước mắt, nó đánh bay cơn buồn ngủ của y.
Chớp mắt y đã rời Bắc Bình hơn một năm.
Con của y và Tinh Lam đã ra đời.
Y vừa ngẩng đầu nhìn ánh trăng, vừa dồn hết suy nghĩ, cố gắng ghép lại hình dáng con gái trong đầu: khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi hồng hào, con bé sẽ giống ai hơn? Giống y hơn hay giống Tinh Lam hơn? Y bất giác dang hay tay ra.
Y rất nhớ, rất muốn ôm mẹ con họ.
Những Bắc Bình cách đây xa nghìn dặm.
Nàng cũng lao tới ôm chặt y.
Y muốn đẩy nàng ra, muốn cứu nàng, nhưng lửa quá lớn, cho dù y có dùng hết sức cũng vô ích...
Nàng ngốc quá...
Ngọn lửa đốt cháy tấm rèm, lan ra nhanh chóng, chiếu sáng cả bầu trời.
Trần Cảnh trợn mắt, nhìn ngọn lửa cao vút6 phía trước, y gào lên định nhào tới.
Trần đại ca..
Tinh Lam hoảng sợ, chạy tới ngăn y.
Trăng không tròn, người cũng không được đoàn viên.
Y chán nản hạ cánh tay xuống, thở dài, đón lấy gió lạnh đêm đông, bước đi không mục đích, bất tri bất giác đến gần cổng thành Thương Châu.
Lúc này là thời chiến, Lan Tử An và Cảnh Tam Hữu nham hiểm xảo trá, khi tất cả mọi người đều nới lỏng cảnh giác, có khi đây lại là lúc nguy hiểm nhất.
Tinh Lam, nàng ngốc quá...
Một câu nói nghẹn lại trong cổ, tim, đau như rỉ máu.
Bùm
một tiếng, lửa lại nổ, y đột nhiên mở mắt ra.
Ngọn lửa trên giá nến vẫn đang cháy, phía trước làm gì có lửa lớn, làm gì có Tinh Lam? Không có ai hết, chỉ có mình y ngồi ngủ gật bên bàn trong phòng.
Vì thế, đêm nay nhìn thì có vẻ quận Tân đều đang nghỉ lễ nhưng thật ra công tác canh gác còn nghiêm ngặt hơn thường ngày.
Trần Cảnh còn chưa đến cổng thành thì đã nghe thấy một tiếng quát.
Ai đó?
Trần Cảnh bước ra từ chỗ tối,
Ta.
Tên lính canh kia nhìn thấy y, vội vàng hành lễ,
Trần tướng quân.
Trần Cảnh gật đầu,
Vất vả rồi! Có chuyện gì không?
Gã lắc đầu, còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy có binh sĩ đứng gác trên tường thành cách đó không xa hồ lên,
Làm gì đó? Dừng lại dừng lại! Đã đến giờ giới nghiêm, không được đến gần, không thể vào thành...
Trần Cảnh cũng đang rảnh rỗi, y sầm mặt, bước qua gã binh sĩ kia, đi vội về phía bậc thang lên tường thành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.